Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 219-220

Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:43:50
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

219

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ông Lâm, Lục Lăng Tiêu cầm điện thoại lên, dậy xa máy.

ông Lâm há hốc miệng, theo bóng lưng của Lục Lăng Tiêu một lúc lâu hỏi bà Lạc:

 “Bà chị, rốt cuộc cháu rể của chị nghề gì ? Sao thấy giống bình thường chút nào.”

Trong chốc lát, bà lúng túng, nên trả lời thế nào, chỉ :

 “ chỉ là bà già, hiểu chuyện của bọn trẻ thời nay, hỏi cũng bằng thừa thôi…”

Bà cố tình né tránh cách gọi “cháu rể”.

Bà cũng theo hướng Lục Lăng Tiêu .

Bà thực lòng quý Lục, nhưng chuyện thể thật sự trở thành cháu rể của thì còn khó .

Sau hai ngày liên tiếp gặp ác mộng, tinh thần của Lạc Khê cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Hai ngày nay, Lục Lăng Tiêu vẫn rời , chỉ một ngoài gặp Dụ Vân Sâm.

Sau khi hiểu rõ bộ sự việc, Dụ Vân Sâm gần như cần suy nghĩ nhận vụ án

 Lục Lăng Tiêu chỉ một yêu cầu duy nhất — để Triệu Bằng cả đời ở trong tù, đừng bao giờ ngoài nữa.

Dụ Vân Sâm một lúc lâu bật :

Vịt Trắng Lội Cỏ

 “Người phụ nữ chắc hẳn quan trọng với nhỉ?”

Lục Lăng Tiêu đáp.

Dụ Vân Sâm :

từng thấy lo lắng vì ai như . Mau dẫn cô cho xem thử là tiên nữ phương nào mà khiến nông nỗi thế?”

Lục Lăng Tiêu chỉ :

“Gì mà vội, còn cơ hội.”

Nói xong liền tiễn cửa, giữ dùng bữa.

Sau chuyện của Triệu Bằng, tâm lý của Lạc Khê luôn trong trạng thái căng thẳng.

bao giờ lệ thuộc Lục Lăng Tiêu nhiều như bây giờ.

Chỉ cần ngoài một lát thôi, cô lo lắng yên, sợ rằng sẽ biến mất mãi mãi.

Bà Lạc lo cho tình trạng của cháu gái, nhưng dám gì.

Chỉ đến khi Lục Lăng Tiêu trở về, Lạc Khê mới thể yên tâm ngủ một giấc.

Lục Lăng Tiêu cũng nhận Lạc Khê vấn đề tâm lý, nên bàn với bà đưa cô về thành phố gặp bác sĩ tâm lý để điều trị.

hiểu rõ “trị liệu tâm lý” là gì, nhưng chỉ cần lợi cho Lạc Khê thì bà đều đồng ý.

Hôm , thím Vương đỡ bà Lạc tận đầu làng tiễn hai .

Thím Vương dặn Lục Lăng Tiêu:

“Cậu nhớ chăm sóc Khê Khê cho , chuyện gì thì gọi điện về, để bà cụ đỡ lo lắng.”

Lục Lăng Tiêu gật đầu đồng ý.

Thím Vương thêm:

“Về phần bà cụ thì cứ yên tâm, ở đây chăm sóc. Nếu bên chuyện gì, sẽ lập tức báo cho hai .”

Ý ngầm của thím Vương chính là — nếu kế toán Vương dám tới gây chuyện với bà cụ, bà sẽ cho Lục Lăng Tiêu ngay.

Trong mắt Lục Lăng Tiêu ánh lên nét , hiểu rõ ý của thím Vương.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Lạc Khê cũng lên xe của Lục Lăng Tiêu.

Khi xe rời khỏi địa phận trấn Ô Mai, thì bất ngờ một chiếc Jetta cũ chạy tới từ phía đối diện.

Hai xe ngược chiều con đường nhỏ hẹp, ngờ trong xe chính là kế toán Vương.

xe nhà trưởng thôn, từ bệnh viện trong thành phố về, đang chuẩn làng gom tiền chữa bệnh cho con, ai ngờ chạm mặt kẻ “oan gia”.

Cả hai xe đều giảm tốc.

Kế toán Vương hạ cửa kính từ sớm, nhổ một bãi nước bọt về phía xe đối diện, c.h.ử.i lớn:

“Cái thứ gì thế hả? Tưởng bám đàn ông tiền thì ghê gớm lắm

Cuối cùng chẳng cũng đá thôi

Hừ, dám tay ác độc với con trai như , cứ chờ tòa ! Đồ đàn bà xui xẻo, chẳng ai thèm lấy!”

Nói xong, bà phun thêm một bãi về phía xe của Lục Lăng Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/219-220.html.]

Bàn tay nắm chặt vô-lăng của Lục Lăng Tiêu siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Anh định hành động, thì Lạc Khê ngăn .

Cô đặt tay lên cánh tay , nhẹ giọng :

“Để em.”

220

Cô rút liền ba tờ khăn giấy từ hộp phía , mở cửa xe bước xuống.

Đến chỗ kế toán Vương nhổ nước bọt, Lạc Khê cúi , cố nén cảm giác ghê tởm, dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn xe.

Hành động của cô khiến ngay cả kế toán Vương cũng ngẩn .

nhanh, bà lấy tinh thần, khẩy :

 “ là đồ tiện nhân vẫn là đồ tiện nhân, bẩn xe chẳng vẫn như con hầu mà lau sạch ?

Tưởng bấu đàn ông tiền thì ngon lắm hả? Cuối cùng vẫn là cái con hầu rửa chân thôi… Ưm—”

Chưa kịp xong, Lạc Khê nhét luôn tờ giấy bẩn trong tay miệng bà .

Kế toán Vương trợn tròn mắt — bà ngờ Lạc Khê dám thế!

Lạc Khê xuống, giọng lạnh lùng:

 “Thứ bẩn nào phun từ miệng bà thì nuốt ! Mẹ con các thật giống , khiến ghê tởm.”

Nói xong, cô về phía xe, mở cửa .

Kế toán Vương hồn , mới phát hiện tờ giấy vẫn còn trong miệng, liền “phì phì phì” nhổ , chỉ tay c.h.ử.i lớn:

 “Con khốn, gan thì đừng ! Hôm nay tao xé xác mày—”

định bước xuống xe.

còn kịp tới gần, Lục Lăng Tiêu mở cửa bước .

Anh cao 1m88, hơn cả con trai bà nửa cái đầu, chặn ngay mặt — khí thế khiến kế toán Vương lập tức chùn .

dám đụng đàn ông , bởi câu đầu tiên con trai bà ca phẫu thuật là:

 “Mẹ, bảo giúp con báo thù. Là Lạc Khê mù mắt con, là thằng họ Lục đ.á.n.h con thành thế … Hắn là đồ điên, đ.á.n.h chẳng cần mạng…”

Câu “đánh chẳng cần mạng” cứ văng vẳng mãi trong đầu bà .

Con trai bà nặng hơn 230 cân mà còn đ.á.n.h tàn phế — xác nhỏ bé của bà thì mấy nặng?

Nghĩ đến đây, kế toán Vương vội xe.

giục tài xế nhanh lên, thò đầu cửa sổ c.h.ử.i vọng :

 “Hai đứa chúng mày cứ đợi đấy! Tao thuê luật sư , kiện cho chúng mày tù mọt gông tao mang họ Vương nữa!”

Lục Lăng Tiêu chỉ nhếch môi, lạnh:

Dựa ?

Khi trở xe, mới thấy mặt Lạc Khê đỏ bừng.

Anh hỏi:

“Em chứ?”

Lạc Khê sang , trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn giấu nổi:

“Bị bà bắt nạt bao nhiêu năm, cuối cùng hôm nay cũng hả giận .”

Khuôn mặt đỏ ửng, xinh khiến Lục Lăng Tiêu kiềm , cúi xuống, nâng cằm cô lên, khẽ hôn một cái.

Mặt Lạc Khê càng đỏ hơn.

Nụ hôn chỉ thoáng qua, sâu, đó rời , khẽ vuốt má cô, giọng dịu dàng mà kiên định:

“Trước giờ em quá hiền, gặp loại như cần nương tay.”

Lạc Khê vẫn còn ngẩn ngơ trong dư vị của nụ hôn, trong khi Lục Lăng Tiêu khởi động xe, tiếp tục lái .

Vừa lái, :

 “Yên tâm, con bà sẽ còn cơ hội khó em và bà nữa.”

Lạc Khê hiểu rõ ý , nhưng cô — chỉ cần là lời Lục Lăng Tiêu , chắc chắn sắp xếp cả .

Còn cô, chẳng thèm bận tâm đến sống c.h.ế.t của con họ.

 Dù kết cục thế nào, đó đều là báo ứng đáng đời của họ.

 

Loading...