Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 239-240
Cập nhật lúc: 2025-10-18 01:47:03
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
239
Khi Lạc Khê còn đang sững sờ, cổ tay cô bỗng siết chặt, kéo mạnh trong lòng, tiếp đó lật đè lên cô.
Lạc Khê hoảng loạn, dùng sức đẩy lồng n.g.ự.c của đang ngừng áp tới:
“Anh gì ? Khương Niệm vẫn còn ở nhà đấy…”
Còn hết câu, Lục Lăng Tiêu chặn môi cô .
Lạc Khê sợ hãi tột độ, nhưng Lục Lăng Tiêu ngoài việc hôn cô thì hành động nào khác.
Khó khăn lắm cô mới đẩy một chút, thở dốc .
Lục Lăng Tiêu cô từ cao, cuối cùng :
“Chỉ vì ăn hành tỏi… nên em cũng nấu nữa ?”
Lạc Khê ngây , hóa là… vì chuyện ?
Kinh ngạc qua , khóe môi cô khẽ cong lên một chút.
Hóa Lục Lăng Tiêu đang ghen — ghen với Tống Mục Sâm.
Thì đây chính là nguyên nhân khiến cả ngày nay u ám vui.
Lục Lăng Tiêu phía cô, Lạc Khê cũng chống cự nữa, để mặc cho ôm chặt từ phía .
Hơi thở ấm nóng của phả lên gáy, khiến cô rùng từng đợt.
Giọng Lạc Khê cũng mềm xuống:
“Vậy… hôm nay gặp Tống Mục Sâm ?”
Cánh tay Lục Lăng Tiêu ôm cô càng chặt hơn.
Anh dường như thấy cái tên đó, lặng lẽ phản kháng.
chỉ một lát , vẫn nhịn mà hỏi:
“Nếu em thích đến thế, lúc còn chia tay ?”
Lạc Khê vốn định giấu giếm, chỉ là chuyện giữa cô và Lục Lăng Tiêu xảy quá nhiều, cô cơ hội để .
Cô thành thật đáp:
“Em thừa nhận từng thích , nhưng đáng tiếc… dù tình cảm đến , cuối cùng cũng hiện thực bào mòn đến chẳng còn gì. Từ lúc buông tay, em từng hối hận.”
Lục Lăng Tiêu siết chặt vòng tay hơn nữa.
“Không hối hận.”
Giọng như mệnh lệnh, cũng như lời cảnh cáo.
Khóe môi Lạc Khê nở nụ sâu hơn, cô đáp:
“Ừ, em hối hận.”
“Thế còn thì ?” – giọng Lục Lăng Tiêu thấp, khàn, trầm ấm mà mê hoặc.
Lạc Khê từng nghĩ, hóa cũng lúc thiếu cảm giác an đến .
Phải chăng là cô… vẫn đủ để khiến yên tâm?
Cô ngẩn một chút, khẽ :
“Anh … Em cũng hối hận.
Trước khi gặp , em nghĩ rằng mất khả năng yêu một , nhưng xuất hiện đúng lúc em ở đáy vực của cuộc đời, cho em một chút ánh sáng duy nhất.”
Lục Lăng Tiêu gì, chỉ im lặng lắng .
Thấy , Lạc Khê cũng ngần ngại thêm:
“Trước đây em cũng từng do dự. Khoảng cách giữa chúng khiến em cảm thấy thể với tới, em tổn thương cuối cùng lẽ vẫn sẽ là em.
em thể kiềm chế bản mà lao về phía .
Có bên cạnh, cuộc sống bỗng trở nên sống động và thú vị hơn nhiều.
Cảm giác … em bao giờ khi ở bên Tống Mục Sâm.”
Lục Lăng Tiêu: “…”
Lạc Khê như thể mở van cảm xúc, dốc hết tâm tư với .
Lúc cô nghĩ quá nhiều nữa — ít nhất bây giờ, Lục Lăng Tiêu vẫn đang ở bên cô.
Dù chỉ là ngắn ngủi, nhưng khoảnh khắc thuộc về cô, cô trân trọng.
Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ rơi lất phất, to, nhưng kính cửa sổ phủ đầy giọt nước li ti.
Lạc Khê những giọt mưa , ngẩn một lúc, nhớ đến việc mà ngày mai cô .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tâm trạng cô chậm rãi trầm xuống.
Khoảnh khắc , Lạc Khê giấu giếm nữa.
Cô cuộn trong lòng Lục Lăng Tiêu, giọng trầm buồn, khẽ:
“Lục Lăng Tiêu… một chuyện em vẫn luôn với .”
240
“Ừm…”
Giọng của Lục Lăng Tiêu khẽ vang lên, nhẹ như lời mơ ngủ.
Lạc Khê :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/239-240.html.]
“Trước khi em và Tống Mục Sâm chia tay, em từng khao khát một đứa con.
khi Lạc Tố Tố xuất hiện, Tống Mục Sâm nảy sinh ý đồ .
Em dùng cách nào thủ đoạn gì… mà khiến gen của em kết hợp với đàn ông khác.
Vì thế, việc em m.a.n.g t.h.a.i — em thật sự với thế nào.
Cũng cha đứa bé rốt cuộc là ai…”
Lục Lăng Tiêu: “…”
Lạc Khê vốn nghĩ khi đến đây, sẽ nổi giận, nhưng ngờ bình tĩnh đến lạ thường.
Tim cô đập nhanh đến mức như còn là của .
Dù thấy hổ và nhục nhã, cô vẫn tiếp tục :
“Đứa bé đến bất ngờ. Cộng thêm việc bệnh tình của bà ngoại em lúc đó trở nặng, em còn đường lui, đành chấp nhận yêu cầu của bên thuê, đồng ý sinh đứa bé .
bây giờ, thuê dường như đổi ý, em phá bỏ đứa bé .
Em thật sự …”
Cô hít sâu một , tiếp tục:
“Nếu thấy thể chấp nhận một như em… Em trách .
Em thể rời , sẽ bao giờ phiền đến nữa.
Vì , Lục Lăng Tiêu…”
Nói đến đây, Lạc Khê cố gắng thoát khỏi vòng tay , .
Cô vẻ mặt của lúc sẽ như thế nào, chỉ tim run lên khi chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Không ngờ khi cô — thứ cô thấy là Lục Lăng Tiêu ngủ say từ lúc nào…
Hơi thở nhẹ và đều đặn, trông bình thản.
Lạc Khê sững sờ —
Vậy … những lời cô thấy gì ?!
Sáng sớm hôm , Lạc Khê tiếng chuông báo thức cho tỉnh giấc.
Khương Niệm thói quen ngủ nướng, thường xuyên trễ.
Vì cả nhà chỉ một chiếc đồng hồ báo thức, đặt ngay bên giường cô , mỗi ngày đúng 7 giờ 30 sẽ reo vang.
Bình thường, vang lên là Khương Niệm lập tức tắt.
hôm nay, chuông reo suốt gần một phút vẫn dừng.
Lạc Khê đành bất lực dậy xem.
lúc đó, Lục Lăng Tiêu từ phòng tắm bước .
Lạc Khê khựng , ký ức về tối qua lập tức ùa về.
Cô ngẩn trong giây lát, tới phòng của Khương Niệm.
Khi đến nơi, cô phát hiện Khương Niệm rời từ sớm.
Cô đẩy cửa , tắt chuông báo thức — thì phát hiện một tờ giấy nhỏ đặt ngay bên chiếc đồng hồ.
Trên đó là lời nhắn của Khương Niệm:
【Để phiền “chuyện ” của hai , tớ quyết định tạm thời ngoài tránh.
Hôm nay tớ nấu bữa sáng nhé. À mà, dạo sức khỏe lắm,
chuyện giường chiếu thì nên tiết chế một chút, đừng để mệt nha~ 】
Phía còn vẽ thêm một hình mặt đáng yêu.
Lạc Khê xong, mặt đỏ bừng.
lúc , Lục Lăng Tiêu ở cửa,
Lạc Khê vội vàng , giấu tờ giấy lưng.
Lục Lăng Tiêu bước phòng của Khương Niệm, chỉ phòng khách.
Khi Lạc Khê bước , thắt xong cà vạt.
Anh với cô:
“Anh kịp ăn sáng cùng em , việc gấp. Hai ngày tới công tác ở thành phố khác.
Nếu chuyện gì cần, cứ gọi cho . Nếu thật sự giải quyết thì nhờ Tiêu Kỳ giúp.”
Lạc Khê hỏi:
“Vậy… khi nào về?”
Lục Lăng Tiêu tiến gần, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô,
“Có lẽ cuối tuần, nếu thuận lợi.”
Không hiểu , đầu tiên Lạc Khê thấy lo lắng khi xa .
Dù rõ nỗi bất an đến từ , nhưng cô vẫn khẽ:
“Anh cẩn thận nhé, em sẽ chờ về.”
Tâm trạng của Lục Lăng Tiêu trở nên vô cùng , đưa tay khẽ chạm chóp mũi cô, mỉm :
“Ừ, .”