Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 245-246

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:28:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nỗi sợ hãi dần bao trùm Lạc Khê.

Quản gia sai — rõ ràng, những đó là nhằm cô mà đến, và tất nhiên, điều liên quan trực tiếp đến đứa bé trong bụng cô.

Cô từng thấy TV những màn tranh đấu khốc liệt giữa các gia tộc quyền thế, nhưng bao giờ nghĩ rằng cũng sẽ rơi vòng xoáy đó…

Chỉ điều thôi cũng đủ chứng minh: cha của đứa trẻ trong bụng cô, tuyệt đối bình thường.

Quản gia Chu vẫn giữ nụ điềm đạm, ép buộc, nhưng Lạc Khê hiểu — cô còn đường nào để lựa chọn.

ông đầy tuyệt vọng, khẽ hỏi:

 “Vậy… bây giờ gì?”

Nụ mặt quản gia càng thêm ôn hòa, ông bằng giọng như khen ngợi:

 “Cô thật thông minh.”

Rồi ông tiếp:

 “Rất tiếc, từ giờ cô sẽ bí mật đưa đến một nơi an tuyệt đối, ở đó cho đến khi cô sinh xong đứa trẻ.”

…”Lạc Khê cuống quýt, định gì đó.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Quản gia Chu liền cắt ngang:

gì. Cô rằng còn , bạn bè, và còn nhiều việc kịp xử lý — đúng ?”

Không sai chút nào.

Lạc Khê đưa đến đây quá đột ngột, cô kịp với bất kỳ ai về việc biến mất.

 Nếu cô bỗng dưng biến mất dấu vết,

 Khương Niệm liệu lo lắng tìm cô ?

 Bà ngoại cô hoảng sợ , nhất là khi sức khỏe bà yếu?

Còn Lục Lăng Tiêu thì ?

Không… cô báo cho tất cả những chuyện xảy , vì cô vẫn đang đợi trở về từ chuyến công tác.

Thế nhưng thái độ của quản gia Chu vô cùng kiên quyết.

Ông :

 “Vì sự an của cô và đứa trẻ trong bụng, trong vài tháng tới, cô xuất hiện bất kỳ ai, kể cả là cô tin tưởng nhất.

 Cô hiểu rõ — bây giờ cô đang ở trong tình thế nguy hiểm.”

,Lạc Khê vẫn kìm , hỏi trong lo lắng:

 “Vậy… còn bà thì ? Ít nhất các cũng nên để gặp bà một chứ?

 Nếu bà thấy , bà sẽ lo lắng lắm… sức khỏe bà .”

Quản gia Chu bằng giọng trấn an:

“Cô thể yên tâm. Bà cô hiện đang sống trong một nơi an tuyệt đối, chúng bố trí bác sĩ chuyên môn túc trực, theo dõi sức khỏe lúc.

 Một lát nữa, chúng sẽ sắp xếp một cuộc gọi video để cô chuyện với bà.

đó, cô cần nghĩ một lý do hợp lý — một lý do thể giải thích vì vài tháng tới cô thể gặp bà. Ngoài , mỗi tháng cô thể gọi video với bà hai , để bà yên tâm rằng cô vẫn bình an.”

Mọi thứ… sắp đặt từ .

 Lạc Khê còn khả năng phản kháng nữa.

Nói xong, quản gia Chu lùi phía , qua cánh cửa gỗ sồi nặng nề, và cánh cửa khép mắt cô.

Lạc Khê một trong phòng khách lạnh lẽo của căn biệt thự, đầu óc hỗn loạn, trống rỗng, nghĩ gì.

nghĩ đến việc sắp chuyện video với bà, cô buộc nghĩ thật nhanh một lý do hợp lý.

Còn về Lục Lăng Tiêu… khi trở về, phát hiện cô biến mất — sẽ cảm thấy thế nào đây?

Chưa đến nửa tiếng , điện thoại của Lạc Khê vang lên, là cuộc gọi video mà họ .

Cô run rẩy bấm nhận, và màn hình, gương mặt bà ngoại hiện .

“Bà ngoại…” – giọng Lạc Khê run lên.

Trong video, bà lúng túng chạm tay màn hình, dùng chiếc điện thoại thông minh thế nào.

Cho đến khi bà thấy rõ khuôn mặt của Lạc Khê trong màn hình.

“Khê Khê … là cháu đấy , Khê Khê?”

Ngay khoảnh khắc đó, mắt Lạc Khê đỏ hoe, cô dám ngẩng đầu lên bà qua màn hình nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/245-246.html.]

246

Cô cố gắng kìm nén nghẹn ngào, hỏi:

“Bà ơi, bà dạo khỏe ?”

Bà ngoại Lạc cũng bớt phần nào lo lắng ban đầu, chằm chằm Lạc Khê trong điện thoại :

 “Bà vẫn khỏe, chỉ là hiểu mấy đưa bà đến đây để gì? Họ là con bảo họ đến đón bà... Khê Khê , chỗ điều kiện thế , chắc tốn nhiều tiền lắm

Căn bệnh của bà cũng chẳng cách chữa triệt để, sống ngày nào ngày đó, con còn tốn tiền gì?”

Từ từng lời của bà, Lạc Khê rằng bà ngoại hiện tại vẫn an .

Cô liền nhẹ giọng theo:

 “Không , tốn bao nhiêu tiền ạ, con lo

Bà cứ yên tâm ở đó dưỡng bệnh, bác sĩ bệnh của bà vẫn còn hy vọng chữa khỏi. À , bà…”

Giọng Lạc Khê khẽ nghẹn , cô tiếp:

 “Bà ơi, dạo công ty mới của con cử con nước ngoài học mấy tháng, thể một thời gian ngắn con sẽ về . chăm bà ở đó, con yên tâm.”

Bà ngoại hỏi:

“Sao đột nhiên nước ngoài thế? Bao lâu mới về hả con?”

Lạc Khê đáp:

 “Chắc năm, sáu tháng, cũng thể sớm hơn một chút. bà yên tâm, con sẽ thường xuyên gọi điện cho bà.”

Bà tuy nỡ, nhưng bà hiểu rằng đây là cơ hội cho cháu gái.

 Chỉ cần Lạc Khê thể sống , bà vui .

hiền hậu:

 “Con xa chú ý an , nhớ ăn uống đầy đủ. Tới nơi nhớ gọi cho bà để bà yên tâm nhé.”

Lạc Khê kìm nữa, nước mắt rơi lã chã.

 Cô chỉ cúi đầu che giấu, :

 “Bà ơi, con việc , chuyện nhé.”

May mà bà nhận giọng cô run rẩy.

Sợ phiền cháu, bà vội :

 “Được , con việc .”

Khi video kết thúc, Lạc Khê mới để cảm xúc bùng nổ.

 Cô bỗng thấy vô cùng cô đơn và bất lực — chuyện dường như vượt xa dự tính của cô.

nhanh, cô thẳng dậy, lau khô nước mắt.

 Dù thì đó cũng là bản hợp đồng chính tay cô ký, chỉ cần bên vẫn cần cô thực hiện, cô thể lùi bước.

Chỉ là… nghĩ đến Lục Lăng Tiêu, tim cô đau đớn như xé nát.

 Không vài tháng khi cô trở về, còn nhớ đến cô .

Một tiếng , Lạc Khê đưa lên một chiếc xe nhà di động.

 Mọi cửa sổ đều che kín bằng rèm, ánh đèn bên trong màu vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô, khiến cô trông càng thêm nhợt nhạt.

Quản gia Chu cùng suốt hành trình, xe trang đầy đủ, ăn ở sinh hoạt đều sắp xếp chu .

Cô xin phép ông để gửi một tin nhắn thoại ngắn qua WeChat cho Khương Niệm, báo rằng vẫn bình an.

khi cô định liên lạc với Lục Lăng Tiêu, quản gia Chu lấy điện thoại, tháo luôn thẻ sim ngay mặt cô.

 Ông :

 “Vì sự an của cô, buộc , mong cô thông cảm.”

Lạc Khê chỉ trơ mắt ông cất thẻ sim túi áo vest, chẳng còn lời nào để .

Sau đó, cô xe.

Khi tỉnh dậy, trời tối đen.

 Cô đưa đến , chỉ cảm nhận xe dừng , bên ngoài tiếng chuyện.

Lạc Khê dậy, vén rèm đen lên ngoài.

 Bên ngoài tối mịt, chỉ thấy xa xa hàng đèn đường kéo dài — hình như phía là một con đường núi.

 

Loading...