Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 247-248
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:28:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
247
Tiếng của hai bên ngoài lờ mờ truyền tai cô.
Là giọng của quản gia Chu:
“ đưa cô đến , bây giờ giao cho cô trông nom, còn về báo cáo.
Ngoài , dặn đáp ứng yêu cầu của Lạc tiểu thư, trừ những việc thể gây nguy hiểm, còn cứ theo ý cô là .”
Một giọng phụ nữ đáp :
“Được, hiểu .”
Lạc Khê qua cửa kính xe, chỉ thấy bóng lưng của phụ nữ — tầm hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn, dáng thẳng tắp.
Không lâu , quản gia Chu dẫn phụ nữ đó lên xe.
Thấy Lạc Khê tỉnh, ông mỉm hỏi:
“Lạc tiểu thư, cô nghỉ ngon giấc ?”
Lạc Khê chỉ yên lặng họ, trả lời.
Thấy cô , quản gia Chu cũng ép, chỉ giới thiệu:
“Vị họ Thản, tên là Thản Thư. Trong vài tháng tới, bà sẽ phụ trách chăm sóc sinh hoạt của cô, cho đến khi cô sinh.
Có bất kỳ yêu cầu gì, cô thể với cô .”
Thản Thư tuy khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng giọng dịu dàng:
“Chào cô, Lạc tiểu thư, là Thản Thư.”
Lạc Khê gật đầu, định dậy thì phát hiện chân tê cứng.
Thản Thư vội bước tới đỡ cô:
“Cẩn thận.”
Lạc Khê khẽ rút tay khỏi bàn tay bà , chút xa cách:
“Không , tự .”
Thản Thư thêm, chỉ lặng lẽ cùng cô xuống xe.
Bên ngoài còn mấy giúp việc đang chờ sẵn.
Vừa bước xuống, đỡ lấy cô, khiến cô cảm giác giống như một mất khả năng tự lo cho bản .
Thản Thư vài câu với quản gia Chu, cũng theo Lạc Khê.
Không lâu , quản gia Chu cùng chiếc xe nhà di động đầu, lái mất.
Lúc Lạc Khê mới để ý, nơi giống căn biệt thự đây cô từng ở — chỉ khác là căn ở chân núi ngoại ô thành phố, còn chỗ giữa lưng chừng núi.
Cô đang ở thành phố nào nữa.
Thản Thư nhanh chóng bước lên, nhận cô từ tay giúp việc, dịu giọng nhắc:
“Cẩn thận chân.”
Khi bước bên trong biệt thự, Lạc Khê mới phát hiện nơi xa hoa hơn nhiều so với cô tưởng.
Phong cách trang trí mới, nhưng vì quá rộng nên mang một vẻ lạnh lẽo trống trải.
Đến phòng khách, Thản Thư :
“Trong vài tháng tới, cô sẽ sống ở đây. Mong cô tuân thủ đúng điều khoản bảo mật trong hợp đồng — đây là để đảm bảo an cho cô và nhà.
Ngoài , ở đây điện thoại di động đường dây ngoại tuyến. Trong phòng cô điện thoại nội bộ, thể gọi cho hoặc bất kỳ giúp việc nào.
Nếu cảm thấy khỏe, chúng bác sĩ đa khoa trực 24/7. Hy vọng cô thể giữ tâm trạng thoải mái trong thời gian tới.”
Vừa dứt lời, một giúp việc mang một bát canh trắng trong, tỏa nghi ngút.
Thản Thư :
“Nếu cô ăn gì khác, cứ . nghĩ giờ muộn, ăn đồ nặng bụng sẽ khó tiêu, nên bảo cho cô chút canh tuyết lê nấu nấm tuyết — thanh mát, dễ ngủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/247-248.html.]
Lạc Khê chằm chằm bát canh sáng trong, nhưng chẳng thấy chút vị giác nào.
Cô liếc chiếc đồng hồ treo tường — kim chỉ 2 giờ 55 phút sáng.
Tất cả mắt khiến cô cảm giác như đang ở trong một giấc mơ xa lạ, hư thực lẫn lộn.
248
Vịt Trắng Lội Cỏ
Kế hoạch công tác ban đầu của Lục Lăng Tiêu kết thúc sớm hơn một ngày.
Bởi vì nóng lòng trở về thành phố Y, hai ngày liền thể liên lạc với Lạc Khê, lo thì là giả.
Anh còn bảo Tiêu Kỳ đến nhà Lạc Khê xem thử.
Tiếc là thấy bóng dáng cô , ngược gặp Khương Niệm.
Khương Niệm cũng bất ngờ khi thấy Tiêu Kỳ đến.
cô rằng hai ngày nhận một tin nhắn thoại của Lạc Khê, đó thì cô về nữa.
Khương Niệm còn mở đoạn ghi âm ngắn đó cho Tiêu Kỳ .
“Niệm Niệm, tớ việc gấp rời một thời gian, vội nên kịp với , đừng lo cho tớ nhé.” – đúng là giọng của Lạc Khê.
Khương Niệm : “ nhắn hỏi , nhưng trả lời. Sao thế? Xảy chuyện gì ?”
Tiêu Kỳ chỉ lắc đầu, đáp: “Không gì , Lục tổng dạo cũng liên lạc với cô Lạc, lo nên bảo đến hỏi. Giờ cô nhắn cho cô , chắc là thật sự việc gấp . về báo với ngài .”
Khương Niệm theo bóng lưng Tiêu Kỳ rời , lòng bỗng ngẩn ngơ.
Cô cũng cảm thấy dường như gì đó .
Cô gọi cho Lạc Khê một nữa, nhưng đầu dây bên vẫn chỉ là giọng máy lạnh lùng: “Thuê bao quý khách gọi hiện liên lạc …”
Rạng sáng ba giờ, Khương Niệm chợp mắt thì đ.á.n.h thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Ngái ngủ mở cửa, cô thấy ngoài là Lục Lăng Tiêu.
Vừa mở cửa, hỏi ngay: “Lạc Khê vẫn về ?”
Khương Niệm sững , lắc đầu, hỏi : “Rốt cuộc là chuyện gì ? Cậu mà báo cho ?”
Sắc mặt Lục Lăng Tiêu tệ, một lời. Khương Niệm liền hiểu — nếu cô liên lạc, đến mức cuống cuồng thế .
Anh gì thêm, xoay biến mất nơi hành lang thang máy.
Khương Niệm theo, tim cũng như siết .
Khi Lục Lăng Tiêu đến trấn Ô Mai, trời là chiều hôm .
Mùa trong núi mưa rơi liên miên, con đường vốn gập ghềnh của trấn Ô Mai càng lầy lội, ổ gà khắp nơi.
Chiếc xe sang lướt qua, bánh xe hất tung nước bẩn lên cao.
Xe của Lục Lăng Tiêu xuất hiện trong thôn như một cơn gió, tốc độ vẫn giảm, khiến dân làng đều ngoái .
Tới cổng nhà cũ của nhà họ Lạc, đẩy cửa bước như bão.
trong nhà, , phòng cũng trống .
Đứng giữa gian chính, ánh mắt quét khắp bốn phía — bệ cửa sổ phủ một lớp bụi mỏng.
Bà ngoại Lạc tuy bệnh lâu năm nhưng vốn là cực kỳ sạch sẽ.
Bất kể lúc nào, trong nhà cũng dính chút bụi. Bà luôn bận rộn dọn dẹp từng góc trong ngoài.
Nhìn lớp bụi bệ cửa, Lục Lăng Tiêu rõ — nhiều ngày ai ở đây.
Đồ đạc trong nhà đều dọn , cửa khóa. Bà cụ ?
Đang lúc nghĩ mãi , ngoài cổng vang lên tiếng “kẽo kẹt” — là thím Vương nhà bên sang.
Bà vốn đang chuẩn nấu cơm tối, ngẩng đầu thấy chiếc xe của Lục Lăng Tiêu thì vội qua xem.
Thấy , thím Vương : “Tiểu Lục, là ?”
Lục Lăng Tiêu nắm lấy tay bà, hỏi ngay: “Bà ? Còn Lạc Khê nữa? Hai họ thím?”