Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 259-260
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:30:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
259
Lục Ninh bao giờ nghĩ rằng ngày đến nhanh như .
Cánh cửa lớn của cửa hàng xe phía cô mở từ hai bên, Lục Trấn Vũ và phu nhân cũng từ bên trong bước .
Thấy Lục Ninh đến nước mắt giàn giụa, Lục Trấn Vũ vẫn nỡ, nhưng vẫn bước lên :
“Cô rốt cuộc vì giả mạo con gái của ?”
Lục Ninh ngẩng đầu ông, đến mức thể thốt nên lời.
…
Tất cả cơn phẫn nộ trong lòng Tống Mục Sâm, ngay khoảnh khắc thấy Lục Lăng Tiêu, đều dồn hết lên não.
Trước cổng Tập đoàn Lục Thị, lao đến mặt Lục Lăng Tiêu thì bảo vệ chặn .
Lục Lăng Tiêu chỉ dừng bước, .
Hai ánh mắt chạm , khí đặc quánh mùi t.h.u.ố.c súng.
Tống Mục Sâm hận Lục Lăng Tiêu vì đùa giỡn, sỉ nhục như thế, còn trong ánh mắt của Lục Lăng Tiêu tràn đầy sự khinh miệt.
Lạc Khê… thật .
Cô mà vì một tên vô dụng như thế, mà từ bỏ .
Một cơn ghen tuông và oán hận tên vụt lóe trong đáy mắt Lục Lăng Tiêu.
So với , Lục Lăng Tiêu hiểu nổi thua ở điểm nào.
Chỉ trong chốc lát, Lục Lăng Tiêu xoay rời , để mặc Tống Mục Sâm đang phẫn nộ bỏ phía .
Anh thậm chí còn cho Tống Mục Sâm cơ hội mở miệng một lời.
Trong mắt Lục Lăng Tiêu, Tống Mục Sâm căn bản tư cách chuyện với .
…
Sau Tết, thành phố B đón một trận tuyết nhỏ.
Sau bữa trưa, Lạc Khê kéo theo thể nặng nề giường trong phòng ngủ, khu vườn phủ đầy tuyết trắng.
Trên núi lạnh hơn trong thành phố, may mà hệ thống sưởi trong biệt thự khá thiện, ấm áp như mùa xuân.
Cửa phòng phía gõ nhẹ từ bên ngoài.
“Vào .”
Lạc Khê đầu , Thản Thư bước , tay cầm khay trái cây bữa ăn.
Trên khay nhỏ đặt vài chùm nho xanh cùng những miếng mận cắt vuông vắn, bên cạnh còn một chén nhỏ tổ yến.
Hoa quả tươi đến mức như hái từ cây xuống.
Tất cả đồ ăn, thức uống ở đây đều là loại nhất — thể thấy rõ đối phương coi trọng đứa bé trong bụng cô đến mức nào.
Lạc Khê khay trái cây mặt, chẳng chút khẩu vị nào.
Tình trạng phù nề cuối thai kỳ khiến cô mệt mỏi rã rời, đêm đến khó ngủ.
Từ khi đến nơi , Lạc Khê như biến thành một khác, ít hẳn .
Cô lời, Thản Thư bảo gì cô nấy, bảo ăn gì cô cũng ăn, vô cùng hợp tác.
Đến cả Thản Thư cũng cảm thấy yên tâm, nhẹ nhõm.
Thản Thư sợ cô suy nghĩ nhiều, nên thường cố gắng vài chuyện nhẹ nhàng với cô.
Lạc Khê chỉ lịch sự đáp vài câu im lặng, thêm.
Thản Thư cũng đành bất lực.
Triệu Mộ Vân thỉnh thoảng vẫn đến thăm Lạc Khê, tiện thể mang theo tin tức về bà ngoại.
Qua video mà Triệu Mộ Vân đưa đến, thể thấy bà ngoại chăm sóc , thậm chí còn béo lên hơn một chút.
Đó cũng là nguyên nhân chính khiến Lạc Khê vẫn ngoan ngoãn hợp tác đến giờ.
Hôm nay, Lạc Khê thấy lòng đặc biệt bức bối, khó chịu.
Cô với Thản Thư:
“Cứ để hoa quả ở đó , tạm thời khẩu vị. chị yên tâm, lát nữa sẽ ăn hết.”
Thản Thư cũng quá lo lắng.
Bà :
“Cô m.a.n.g t.h.a.i hơn tám tháng , bất cứ lúc nào cũng thể sinh. Nếu cảm thấy khó chịu, nhất định báo cho ngay, chứ?”
Lạc Khê khẽ :
“ , chỉ là… hơn nửa tháng gặp bà ngoại. Có thể sắp xếp cho gọi video chuyện với bà ?”
Thản Thư , im lặng một lúc.
Sau đó mới đáp:
“ sẽ trao đổi với trợ lý Triệu, báo cho cô .”
Lạc Khê gật đầu, khẽ “”, ngoài cửa sổ, nơi những bông tuyết đang lặng lẽ rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/259-260.html.]
260
Nửa tiếng , Thản Thư mang đến một chiếc điện thoại.
Cô đến mặt Lạc Khê, đưa điện thoại cho cô.
Ánh mắt u ám của Lạc Khê như bừng sáng, cô đón lấy điện thoại, quả nhiên thấy bà ngoại.
Lạc Khê xúc động gọi:
“Bà ngoại!”
Bà ngoại quen với việc thấy cháu gái qua màn hình điện thoại.
nửa tháng gặp, bà vẫn lo lắng vô cùng.
Bà ngoại:
“Khê Khê , dạo sắc mặt con kém thế ? Ở bên đó ăn ngon ngủ yên ?”
Lạc Khê cố nặn một nụ , đáp:
“Không ạ, con vẫn , chỉ là gần đây công việc nhiều nên nghỉ ngơi thôi.
À đúng , bà dạo bệnh viện lọc m.á.u đều đặn ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Bà ngoại hiền hậu:
“Đứa nhỏ ngốc , bà chẳng đang ở viện dưỡng lão ?
Còn chẳng là do con bỏ tiền đưa bà đến đây . Ở đây bác sĩ, y tá đều với bà, sức khỏe bà khá hơn nhiều .”
Nghe , Lạc Khê mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bà tiếp:
“Khê Khê , con đến Tết mà cũng về, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới về đây? Dạo đêm nào bà cũng mơ thấy con, lo lắm…”
Để trấn an bà, Lạc Khê :
“Hôm qua con gọi điện với lãnh đạo công ty , chắc một hai tháng nữa là xong, nếu thuận lợi thì thể còn sớm hơn một chút.”
Bà ngoại dù vẫn lo, nhưng nhiều khiến cháu thêm phiền lòng, nên chỉ bảo:
“Vậy thì , con cũng đừng lo cho bà. Bà khỏe lắm, con chỉ cần công việc giao là .”
“Vâng, con , bà ạ.”
Đang chuyện, đầu dây bên y tá đến nhẹ nhàng nhắc bà uống thuốc.
Bà ngoại cũng về phía màn hình :
“Thôi, con mau việc , bà uống t.h.u.ố.c xong cũng ngủ trưa . Khi nào con chắc ngày về thì nhớ báo bà sớm một tiếng nhé, để bà còn cái mà trông mong.”
Trong lòng Lạc Khê mềm nhũn :
“Vâng, bà uống t.h.u.ố.c ạ.”
…
Kết thúc cuộc gọi video với bà, Lạc Khê mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Thản Thư như thường lệ cất điện thoại, :
“Bảo mẫu mới hâm nóng ly sữa, cô xuống uống một chút ?”
Nghe , Lạc Khê gật đầu.
Cô xuống cầu thang cùng Thản Thư, đến phòng khách.
Lạc Khê bỗng hỏi:
“ thể xem tivi một lúc ?”
Trừ việc liên lạc với thế giới bên ngoài, những sinh hoạt khác của cô Thản Thư đều hề hạn chế — dĩ nhiên, trong điều kiện đảm bảo tuyệt đối an .
Được Thản Thư đồng ý, Lạc Khê đến ghế sofa, xuống, cầm điều khiển bật tivi.
Cô ít khi xem các chương trình giải trí, cũng chẳng thích phim truyền hình.
Điều cô quan tâm nhất là tin tức tài chính và các bản phân tích thị trường chứng khoán.
Thản Thư luôn hiểu, những chương trình khô khan như mà Lạc Khê thích xem.
Lạc Khê vẫn như khi, dõi theo sự biến động cổ phiếu của các tập đoàn lớn.
Thản Thư tò mò hỏi:
“Cô Lạc cũng chơi chứng khoán ?”
Lạc Khê khựng một chút trả lời:
“Không, chỉ xem cho vui thôi.”
Người giúp việc mang ly sữa nóng từ trong bếp , Thản Thư đỡ lấy đặt mặt Lạc Khê, :
“Bố lớn tuổi mà dạo cũng mê chơi chứng khoán.
ông chẳng hiểu gì về thị trường, mất bao nhiêu tiền oan.
Trước đây ông cứ bám theo cổ phiếu của Tống thị, kết quả là tháng lỗ hơn chục vạn, tức đến mức phát bệnh nhập viện…”
Nghe đến ba chữ “Tống thị”, Lạc Khê khẽ đầu Thản Thư.