Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 263-264
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:30:40
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
263
Tuyết trắng phủ kín cả bầu trời lẫn mặt đất. Lạc Khê mở mắt , một cơn đau dữ dội gần như nuốt chửng cô một nữa.
Trước mắt cô là những bóng chuyển động liên tục, những chiếc áo blouse xanh đậm lượn qua lượn trong tầm .
Bên tai là tiếng ồn ào hỗn tạp — bảo cô dùng sức, bảo cô nghỉ ngơi.
Từng đợt đau quặn thắt dồn dập kéo đến, cơ thể cô nóng rực như nổ tung.
Cô đang nắm lấy thứ gì, chỉ là siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
Vừa kịp thở một , tầm còn kịp rõ thì cơn đau khác ập đến, khiến cô như c.h.ế.t sống .
“Cô Lạc, cố thêm chút nữa! Đừng há miệng thở gấp, hít sâu bằng mũi, thả lỏng …”
Lạc Khê c.ắ.n chặt môi, đến nỗi bật m.á.u — “thả lỏng” thể dễ như ?
Toàn cô đau như thể từng khúc xương bẻ gãy ráp , căn bản cách nào thả lỏng .
Các bác sĩ vẫn ngừng động viên.
Mồ hôi ướt đẫm cô, mái tóc dài rối bết dính khuôn mặt, mắt tối sầm từng hồi vì đau đớn.
“Cô Lạc, cố thêm một chút! Nếu cứ tiếp tục thế , đứa bé sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Chỉ một câu “đứa bé” kéo Lạc Khê từ vực sâu trở với hiện thực.
Cô vì ở đây, nhưng lúc , đứa bé chính là niềm tin duy nhất để cô bấu víu.
Mang thai tám tháng, đứa trẻ hòa m.á.u thịt cô. Cha đứa bé là ai, giờ đây với cô còn quan trọng.
Cô chỉ , đứa bé một nửa m.á.u thịt của — cô là của nó.
bác sĩ rằng, nếu cứ tiếp tục như , đứa bé thể gặp nguy hiểm.
Lạc Khê hoảng loạn, gắng gượng dồn hết sức, ép bản tỉnh táo và tiếp tục cố.
…
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Triệu Mộ Vân vội vã chạy đến, phía là Lục Trấn Vũ.
Sau khi nhận điện thoại của Thản Thư báo tin nghiêm trọng, Triệu Mộ Vân lập tức thông báo cho Lục Trấn Vũ.
Nghe tin Lạc Khê sinh non, tim Lục Trấn Vũ như treo ngược lên.
Đứa bé đối với nhà họ Lục quá mức quan trọng, ông thể yên tâm nếu tự đến.
Vừa tới cửa phòng phẫu thuật, ông hỏi ngay: “Tình hình bên trong ? Đứa bé ?”
Thản Thư thấy Lục Trấn Vũ, vẻ mặt đầy kính trọng.
Bà đáp thật: “Hiện tại tình hình cụ thể vẫn rõ, nhưng bác sĩ sẽ cố hết sức.”
Những lời chẳng khiến Lục Trấn Vũ yên tâm chút nào, ông sốt ruột chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật.
Dù thế nào nữa, đó cũng là cháu ruột của ông.
Triệu Mộ Vân vẫn còn giữ bình tĩnh, hỏi Thản Thư: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ? Sáng cô gọi điện báo thứ vẫn cơ mà, chiều thành thế ?”
Thản Thư cúi đầu, giọng đầy hối :
“ cũng hiểu cô Lạc hôm nay như .
Mấy tháng nay cô luôn hợp tác, từng khó chúng , cũng khiến ai lo lắng.
Thế mà hôm nay tính tình đổi hẳn — cô vỡ cốc sữa, sợ mảnh vỡ cắt chân nên cúi xuống dọn, ai ngờ chỉ chớp mắt cô chạy ngoài.
Bên ngoài đầy tuyết, cô mặc áo khoác, gọi thế nào cũng chịu dừng … chẳng may trượt chân ngã từ bậc thềm xuống.”
Nghe xong, Lục Trấn Vũ giận dữ quát: “Tuyết rơi đường trơn như , các cô gì mà để cô một ? Cô m.a.n.g t.h.a.i lớn thế mà ai đỡ ?”
Thản Thư chỉ còn cúi đầu nhận .
“Xin ngài Lục, đúng là của . Khi đó cô mặc mỏng quá, lấy áo khoác, ngờ chỉ trong chốc lát xảy chuyện…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/263-264.html.]
264
Thản Thư quả thật sai, nhưng lúc là lúc truy cứu trách nhiệm.
Lục Trấn Vũ cố nén cơn giận, Triệu Mộ Vân cũng khuyên: “Lục tổng, ông vội vã đến đây, chi bằng nghỉ tạm một lát , ở đây trông là .”
“Không, hết.”
Thấy , Triệu Mộ Vân cũng đành im lặng.
lúc đó, cánh cửa bên của phòng phẫu thuật mở , một bác sĩ bước .
“Người nhà của sản phụ Lạc Khê!”
Nghe tiếng gọi, Triệu Mộ Vân và Thản Thư cùng tiến lên.
Bác sĩ cầm tờ giấy thông báo phẫu thuật, hỏi: “Ai là nhà của cô Lạc Khê?”
Hai , Triệu Mộ Vân đáp: “Là . Sản phụ gặp chuyện gì ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Trấn Vũ cũng tới, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Bác sĩ : “Thai nhi ngôi ngược, mà sản phụ kiệt sức, nguy cơ ngạt thở.
Chúng cần tiến hành mổ gấp. Tuy nhiên vì thai tiền đạo nên trong quá trình phẫu thuật thể xảy băng huyết nghiêm trọng.
Gia đình cần ký giấy cam kết rủi ro.”
Lục Trấn Vũ lập tức : “Nếu nguy hiểm, cứu lấy đứa bé!”
Bác sĩ liếc ông một cái, đáp: “Ông xem nhiều phim truyền hình quá . Bệnh viện chúng quy định như . Hãy kỹ giấy thông báo rủi ro mới ký.”
Lục Trấn Vũ bác sĩ một câu như thế, cứng họng gì, nhưng trong lòng ông vẫn chỉ nghĩ đến đứa bé.
Triệu Mộ Vân liền : “ liên hệ với viện trưởng của các , bà đang đến. Mong các cố hết sức để giữ cả lẫn con.”
Nghe , ánh mắt bác sĩ thoáng e dè hơn, gật đầu : “Được, hiểu .”
…
Bên trong, Lạc Khê như đang trải qua một trận sinh tử.
Thời gian trôi chậm chạp, đến cả bác sĩ cũng bắt đầu sốt ruột. Trái tim cô như treo lơ lửng giữa trung.
Cô kiệt sức, dốc lực vẫn chẳng thấy hiệu quả.
Cô c.ắ.n rách môi, miệng vị m.á.u tanh.
Bác sĩ liên tục nhắc cô đừng c.ắ.n môi, nhưng chỉ như thế, Lạc Khê mới giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
So với nỗi đau sinh nở, chút đau ở môi chẳng đáng gì.
Một bác sĩ nắm tay cô, an ủi: “Đừng lo, viện trưởng của chúng đến. Bà là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực , bà , cô sẽ .”
Trước mắt Lạc Khê lúc đen lúc vàng, hầu hết những lời đó cô đều rõ, ý thức chỉ còn mơ hồ.
Các bác sĩ liên tục gọi tên cô, nhưng cơn đau dần tan — ý thức của cô cũng theo đó mà trượt dần bóng tối.
Ngay đó, cửa lớn phía bật mở. Một phụ nữ trung niên mặc đồ phẫu thuật bước , hai tay giơ lên trong tư thế khử trùng.
Các bác sĩ, y tá xung quanh đều gọi: “Viện trưởng Đới.”
Viện trưởng Đới đeo kính, đến bên Lạc Khê nhận tình hình nguy cấp.
Lạc Khê gần như còn sức , viện trưởng gọi tên cô, cô chỉ mở mắt một chút nhắm , rơi hôn mê.
Viện trưởng Đới lệnh cho mấy y tá phối hợp, sang hai bác sĩ khác nghiêm giọng :
“Sau ca phẫu thuật , tất cả các đến văn phòng ngay. Mọi chuyện xảy ở đây hôm nay — tuyệt đối để lọt ngoài, nếu , sự nghiệp của các sẽ chấm dứt tại đây.”
Các bác sĩ và y tá lập tức im phăng phắc, gật đầu liên tục.
Viện trưởng Đới : “Kẹp cầm m.á.u chuẩn ! Gọi bác sĩ gây mê đến! Bắt đầu phẫu thuật!”