Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 265-266

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:30:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

265

 

Lạc Khê mơ một giấc mơ thật dài, cô rốt cuộc xảy chuyện gì.

  Khi mở mắt , ánh nắng dịu dàng xuyên qua tấm rèm mỏng màu trắng, chiếu lên khuôn mặt cô.

  Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đến lạ. Cảm giác nhẹ nhõm cơ thể khiến cô bàng hoàng một lúc lâu, phân biệt đang ở trong mơ trong hiện thực.

  Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

  Ngay đó, cửa ai đó đẩy từ bên ngoài.

  Một y tá bước , kinh ngạc : “Cô tỉnh ?”

  Lạc Khê sững sờ , hỏi: “… đang ở ?”

  Y tá mỉm : “Ở bệnh viện chứ , bộ đồ mặc mà nhận ?”

  Lúc , dòng suy nghĩ tán loạn của Lạc Khê mới dần tập trung . Khi cô định nhớ điều gì đó thì y tá đưa nhiệt kế quét lên trán cô để đo nhiệt.

  Lạc Khê bỗng cúi đầu thật mạnh, giật chăn lên.

  Cái bụng vốn nhô cao của cô – biến mất.

  Cô hoảng hốt sờ lên, sờ nhiều , sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu y tá run rẩy hỏi:

  “Đứa bé… con ?”

  Y tá hỏi đến ngẩn , kịp trả lời thì cửa phòng bệnh đẩy nữa.

  Lần , bước là Triệu Mộ Vân.

  Lạc Khê chẳng còn quan tâm tay vẫn còn kim truyền dịch, cô lập tức bước xuống giường, chạy thẳng đến mặt đối phương.

  Cô sốt ruột nhào tới, Triệu Mộ Vân theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô, khẽ nhíu mày.

  Lạc Khê mở miệng hỏi:

   “Trợ lý Triệu, đứa bé ? Con ? À … cho dù đứa bé thuộc về , nhưng mang nó tám tháng, xin hãy để nó một thôi, các đưa cũng …”

  Sự khẩn thiết trong mắt Lạc Khê khiến khác nỡ

Dù cô cuối cùng đứa trẻ sẽ rời xa , nhưng trong lòng cô vẫn chỉ một khát vọng – thấy con một .

  Sắc mặt Triệu Mộ Vân nặng nề, cô với Lạc Khê:

  “Cô Lạc, cô sinh xong, đất lạnh lắm, chân trần sẽ cảm đó.”

   Lạc Khê nào còn để tâm đến điều đó, trong lòng cô giờ chỉ duy nhất đứa bé.

  Mắt cô đỏ hoe, gần như quỳ xuống van xin:

   “ cầu xin cô, mong ước gì khác… chỉ cần cho một thôi, chỉ một là đủ …”

  Chưa bao giờ Lạc Khê cảm thấy trái tim đau đớn đến thế.

   Triệu Mộ Vân :

   “Rất tiếc thông báo cho cô , đứa bé… qua khỏi.”

  Trong căn phòng ngập tràn ánh nắng, lời như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Lạc Khê cứng đờ tại chỗ, thể nhúc nhích.

  Cô gần như tin nổi tai .

  Bàn tay đang nắm lấy Triệu Mộ Vân dần buông , cô như mất hết sức lực.

  Lạc Khê khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:

  “Không thể nào… thể như ? Rõ ràng thấy tiếng của con…”

   , cô thật sự thấy.

   Trong cơn mơ mơ màng màng , tiếng của một đứa trẻ vang lên — cô chắc chắn đó là mơ!

  Triệu Mộ Vân :

  “Bác sĩ cố hết sức, nhưng đứa trẻ sinh mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, thêm việc sinh non và thời gian chuyển quá dài… ngắn gọn là, nó thể sống .”

  Lạc Khê vòng qua Triệu Mộ Vân, định bước ngoài.

  Triệu Mộ Vân đầu hỏi:

 “Cô định ?”

  Lạc Khê , chỉ đáp:

  “ tìm bác sĩ. chính miệng bác sĩ với điều đó.”

  Dù thế nào, cô cũng tin rằng đứa trẻ thật sự còn nữa.

   lúc , Viện trưởng Đái xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

  Hai bốn mắt , Lạc Khê lập tức nhận đây chính là vị bác sĩ trực tiếp mổ cho .

  Viện trưởng bước đến mặt cô, :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/265-266.html.]

“Sao cô xuống giường ? Vết mổ của cô còn lành, như dễ toác vết thương đấy.”

266

Lạc Khê cảm nhận vết mổ mang đến đau đớn, cô mở miệng hỏi thẳng

 “Bác sĩ, con ? Rốt cuộc nó ?”

  Ánh mắt của Viện trưởng thoáng qua chút bối rối, đó cùng y tá đỡ Lạc Khê trở giường.

   Lạc Khê chịu hợp tác, đôi mắt cô rời khỏi ánh mắt của Viện trưởng dù chỉ một giây.

  Cuối cùng, Viện trưởng Đái vẫn cúi đầu, nhẹ giọng :

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Rất xin , chúng cố gắng hết sức.”

  Đôi môi của Lạc Khê trở nên trắng bệch trông thấy.

  Trong khoảnh khắc , bộ thế giới nội tâm của cô như sụp đổ. Tin dữ đối với cô là cú đ.á.n.h chí mạng.

  Rõ ràng đứa bé từng quẫy đạp trong bụng, từng thích cô hát, mà giờ đây lặng lẽ rời xa cô như thế.

  Trước mắt Lạc Khê mờ , may mà Viện trưởng Đái và y tá kịp đỡ, nếu ngã quỵ xuống đất.

Mặt trời dần khuất về phía tây, ánh sáng trong phòng bệnh cũng trở nên u tối.

  Triệu Mộ Vân định bật đèn, nhưng Lạc Khê ngăn .

  Cô đành dừng tay, bên giường, đưa cho Lạc Khê một tập hồ sơ.

  Lạc Khê nhận, chỉ ngẩn ngơ giường, mắt ngoài cửa sổ.

  Trên cột điện ngoài , một chú chim sẻ nhỏ nghiêng đầu qua lớp kính, như thể cảm nhận ánh mắt cô đang hướng về .

  Triệu Mộ Vân :

“Dù kết quả khiến tiếc nuối, nhưng của chúng vẫn cảm kích sự hy sinh của cô trong suốt mấy tháng qua. 

Trong thẻ hai triệu tiền mặt, xem như là khoản bồi thường cho sức khỏe của cô. Xin cô hãy nén đau mà giữ gìn.”

  “Chôn ở ?” — Lạc Khê hỏi.

  Triệu Mộ Vân sững . Giọng Lạc Khê khàn , lạnh lẽo:

“Đứa bé chôn ở ? Hậu sự các xử lý thế nào?”

  Triệu Mộ Vân bình tĩnh , cúi đầu đáp:

“Đứa trẻ cũng là con của chúng . Ngài đau buồn. 

xin cô yên tâm, hậu sự của đứa bé, chúng sẽ lo chu . Còn về những chuyện khác… thật sự xin , thể tiết lộ.”

  Lạc Khê hỏi nữa, ánh mắt cô cuối cùng rời khỏi cửa sổ, xuống mu bàn tay .

  Vì lúc ban ngày cô giằng co quá mạnh, kim truyền dịch tuột , khiến chỗ đó sưng phồng to như quả trứng gà. 

Dù giờ xẹp bớt, nhưng vết bầm tím vẫn khiến xót xa.

  Triệu Mộ Vân :

“Xét thấy cô đang ở cữ, chúng thuê cho cô một bà v.ú cao cấp để chăm sóc sức khỏe, đồng thời cũng báo cho cô Khương – bạn cô. Cô đang đường tới.”

  Đối với tất cả sắp xếp của Triệu Mộ Vân, Lạc Khê ý kiến gì.

  Cô chỉ chăm chăm bàn tay , trống rỗng như mất hồn.

  Triệu Mộ Vân cô thêm vài giây, :

  “Cô Lạc, xin hãy giữ gìn sức khỏe… đây.”

  Lạc Khê , từ nay về , Triệu Mộ Vân sẽ còn xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.

  Dĩ nhiên, cô cũng chẳng quan tâm…

  Triệu Mộ Vân đặt tập hồ sơ và thẻ ngân hàng mặt cô, khẽ khàng rời .

  Khi cánh cửa phòng bệnh khép , nước mắt Lạc Khê ào ạt rơi xuống, từng giọt nóng bỏng rơi mu bàn tay.

Gần như cùng lúc đó, ngoài trời đổ mưa.

  Cơn mưa đến nhanh và dữ dội. 

Ở cổng bệnh viện, hai chiếc xe sang màu đen đỗ từ lâu — một chiếc Mercedes, một chiếc minivan hạng sang.

  Cánh cửa lớn phía bệnh viện mở từ hai bên, một chiếc ô đen che lấy bước từ bên trong.

  Trong vòng tay của Lục Trấn Vũ là một đứa bé đang say ngủ, Triệu Mộ Vân theo , xách theo vài thứ.

  Viện trưởng cầm ô phía , che kín tất cả.

  Chỉ chốc lát , Lục Trấn Vũ ôm đứa trẻ đến bên xe.

  Cửa xe minivan màu đen mở “soạt” một tiếng, Lục Trấn Vũ đầu mà bước thẳng lên xe, cửa lập tức đóng .

Viện trưởng lặng lẽ dõi theo họ cho đến khi chiếc xe khuất hẳn trong màn mưa, mới chậm rãi , bước từng bước trở chiếc ô đen.

 

Loading...