Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 267-268
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:31:15
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
267
Cánh cửa phòng viện trưởng đóng kín.
Tách cà phê bên cạnh bà cạn từ lâu.
Tất cả bác sĩ và y tá từng tham gia ca sinh của Lạc Khê đều đồng thời nhận lệnh điều chuyển.
Bọn họ phân các bệnh viện lớn quốc — đãi ngộ và lương bổng đều tăng gấp đôi.
Tựa như tất cả những gì xảy đêm đó từng tồn tại.
Cơn mưa dữ đến nhanh, cũng tan nhanh như từng .
Đêm đến, bầu trời đầy , mây đen tản hết.
Vì chuyến bay hoãn, khi Khương Niệm đến bệnh viện thì trời sáng hôm .
Trên cô còn vương sương sớm, đẩy cửa phòng bệnh , liền thấy bóng lưng gầy gò của Lạc Khê bên giường.
Lạc Khê mặc đồ bệnh nhân, cả đêm ngủ.
Có quá nhiều điều cô thể hiểu nổi…
Khương Niệm bước đến gần, khẽ gọi:
“Lạc Khê.”
Lúc đầu Lạc Khê thấy.
Giọng Khương Niệm nghẹn , cô gọi thêm nữa:
“Lạc Khê…”
Lúc Lạc Khê mới như bừng tỉnh, đầu .
Khương Niệm buông tay khỏi vali, vòng qua giường, ôm chầm lấy cô.
Nước mắt nóng hổi của Lạc Khê rơi xuống cổ Khương Niệm, khiến cô nghẹn ngào, chỉ im lặng mà đau lòng.
Lạc Khê dựa vai Khương Niệm chợp mắt một lát, ngủ chập chờn.
Khương Niệm cô khó ngủ, nên suốt quãng thời gian ngắn ngủ , cô dám cử động.
Lạc Khê chỉ ngủ chừng nửa tiếng mở mắt.
Khương Niệm đỡ cô phòng tắm, dìu cô trở giường, đắp chăn cẩn thận.
Cô bên, nắm lấy tay bạn, :
“Lạc Khê, dại thế? Chuyện lớn như mà với tớ một lời?”
Lạc Khê nhắm mắt, cổ họng nghẹn , câu nào.
Khương Niệm là bạn nhất của cô. Cô cố tình giấu, chỉ là chuyện quá hổ để thổ lộ.
Đến bản Lạc Khê cũng cảm thấy khinh thường chính .
Khương Niệm tiếp:
“Nếu ngay từ đầu tớ cần tiền để chữa bệnh cho bà, tớ tuyệt đối sẽ để chuyện dại dột .
Hai trăm ngàn thôi mà, với năng lực của , tìm công việc thì nửa năm kiếm . Sao tự hại như chứ?”
Khương Niệm trách, chỉ thấy thương xót cho bạn.
với Lạc Khê, sức khỏe giờ chẳng còn nghĩa lý gì.
Lục Lăng Tiêu và đứa trẻ — cả hai đều rời khỏi cô, đó mới là điều khiến cô tan nát.
Còn bản , Lạc Khê từ bao giờ còn trân trọng?
Nước mắt cô rơi, nghẹn ngào :
“Tớ… còn kịp con một …”
Khương Niệm siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay cô.
Cô , Lạc Khê đang đến đứa bé .
Dù ban đầu Lạc Khê m.a.n.g t.h.a.i là vì một lý do khác — cô từng ghê tởm, từng do dự, nhưng khi cảm nhận đứa nhỏ lớn lên từng ngày trong cơ thể , khi cảm nhận từng cú đạp nhỏ bé, bản năng trỗi dậy mạnh mẽ.
Không bao , cô tưởng tượng: nếu đàn ông từ bỏ đứa bé, cô sẽ trốn đến một nơi thật xa, sinh con trong lặng lẽ.
Nó thể cha, nhưng cô – – sẽ dành cho nó tình yêu lớn nhất đời.
Đáng tiếc, điều mãi mãi chỉ là tưởng tượng.
Cô kịp gì, tận mắt chứng kiến con rời xa.
268
Khương Niệm lấy khăn giấy, giúp cô lau khô nước mắt khuyên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/267-268.html.]
“Cậu đừng buồn quá nữa, gặp đàn ông , hai kết hôn sinh con, nhất định sẽ thuận lợi sinh một đứa trẻ khỏe mạnh.
Trước hết hãy nghỉ ngơi cho , ở cữ mà cứ hoài sẽ hại mắt đấy.”
Lạc Khê gật đầu, nhưng thực chẳng lọt gì, chỉ sợ Khương Niệm lo lắng thêm.
…
Một tuần trôi qua, Lạc Khê Khương Niệm đón về nhà.
Cô cũng nhận tin nhắn từ Triệu Mộ Vân.
Triệu Mộ Vân , bà ngoại của Lạc Khê thể tiếp tục ở viện dưỡng lão, bên thanh toán năm năm chi phí, bảo cô đừng lo lắng mà hãy dưỡng sức cho .
Lạc Khê trả lời.
Khi trở về căn hộ của Khương Niệm, cảm giác nhói đau quen thuộc ập đến như sóng tràn.
Trên tủ đầu giường vẫn còn chiếc kẹp cà vạt mà Lục Lăng Tiêu quên ở khi rời …
Cô giường, cầm lấy chiếc kẹp đó, ngắm thật lâu.
Mấy tháng trôi qua, thứ đổi.
Khương Niệm mang ly sữa nóng cho cô, thấy Lạc Khê đang chiếc kẹp, liền hỏi:
“Cái đó của Lục Lăng Tiêu ?”
Nghe , Lạc Khê nắm chặt chiếc kẹp trong tay, những góc cạnh sắc nhọn lòng bàn tay cô đau nhói.
Khương Niệm đặt sữa lên tủ đầu giường :
“Mấy tháng nay , sớm tình mới , là một cô diễn viên trẻ đang nổi trong giới giải trí, cũng khá trong sáng, nhưng diễn xuất thì dở tệ…”
Lạc Khê im lặng cầm ly sữa, chỉ yên lặng , gì.
Những ngày , cô nghĩ thông suốt.
Với đàn ông như Lục Lăng Tiêu, phụ nữ vốn chỉ là khách qua đường.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Là cô quá tham vọng, quá ảo tưởng.
Dù một ngày thật sự cần một vợ, thì xét về phận, cô cũng đủ tư cách.
Vậy nên, ở bên lâu mau, khác gì ?
Dù sớm muộn, chia ly là điều tránh khỏi.
Nỗi đau sớm muộn cũng chịu, chỉ là đau hơn mà thôi.
Lạc Khê tin, thời gian sẽ xoa dịu tất cả.
Thấy Lạc Khê gì, Khương Niệm chủ đề thể tiếp tục.
Cô kéo ghế xuống bên cạnh, hỏi:
“Lạc Khê, định thế nào?”
Hàng mi Lạc Khê khẽ run, cô đặt ly sữa xuống bàn, sờ thấy vẫn còn nóng.
Cô :
“Tớ nước ngoài học tiếp.”
Vừa Triệu Mộ Vân đưa cho cô một khoản tiền, cô cũng chẳng việc gì dùng đến.
Giờ bà ngoại chăm sóc, cô du học thể nâng cao trình độ, thể tạm xa nơi đau lòng .
Thật , cô nghĩ kỹ chuyện từ khi còn viện.
Nghe xong, Khương Niệm im lặng hồi lâu gật đầu:
“Cũng , ngoài đổi khí, đợi đến khi tâm trạng khá hơn hãy về…”
“Ừ.”
Lạc Khê cũng nghĩ .
…
Một tháng , Lạc Khê đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.
Thấy cô trở về, bà xúc động đến rơi nước mắt.
khi thấy cô bình an vô sự, bà mới thật sự yên lòng.
Lạc Khê ở vài ngày, kể hết kế hoạch của cho bà .
Cô dối:
“Lần con việc ở nước ngoài, đây là cơ hội hiếm .
Con thấy năng lực còn hạn chế, đủ điều kiện thăng tiến, nên con du học hai năm.”