271
Lạc Khê mỉm , rút ngón tay khỏi tay thằng bé.
Gần như ngay lập tức, khóe môi thằng nhỏ cong xuống, bật “oa” một tiếng lớn hơn cả , khiến Lạc Khê cũng giật .
Cô y tá dỗ, nhưng chẳng ăn thua.
lúc đó, cửa thang máy mở ở tầng trệt.
Hộ công , đến cô y tá bế đứa bé và vị bác sĩ, Lạc Khê cùng.
Tiếng vang vọng cả hành lang.
Nhìn theo bóng lưng của y tá, Lạc Khê bỗng nảy một ý nghĩ.
Cô :
“Cô y tá, thể bế nó một chút ?”
Vừa xong, cô liền hối hận — yêu cầu đó thật đường đột, chẳng hợp lẽ chút nào.
Cô vội giải thích thêm:
“ thấy nó dữ quá, thở nổi, thử bế xem , nó ngừng …”
Cô còn hết, y tá vui vẻ :
“Tất nhiên , thằng nhỏ sắp phát điên. Nếu cô thể dỗ nó nín thì càng , nhưng nhớ cẩn thận nhé.”
Lạc Khê vội gật đầu, đón lấy đứa bé từ tay y tá.
Đây là đầu tiên trong đời cô bế một đứa trẻ nhỏ như — mềm mại, mong manh như thể chỉ cần chạm mạnh là vỡ.
Cô căng thẳng, bế cẩn thận, sợ nó khó chịu.
Và thật kỳ lạ, tay Lạc Khê, đứa bé liền im bặt.
Ngay cả vị bác sĩ cạnh cũng tò mò, bật :
“Nhỏ thế mà ? Có lẽ cô xinh nên nữa đấy.”
Mọi đều theo câu đùa .
Lạc Khê bế đứa nhỏ vài bước, thằng bé tròn xoe mắt cô, cái miệng nhỏ nhóp nhép như đang gì đó.
Cô y tá chuyện với bác sĩ:
“Thầy Trương, thầy từng kiểu trẻ như thế thể nhận quen đúng ? Ban đầu là Tiểu Giang chăm nó, nó nhận Tiểu Giang thì đúng , nhưng giờ khi thấy vị tiểu thư , chẳng lạ ?”
Bác sĩ Trương mỉm , theo góc chuyên môn:
“Cũng khả năng khác — hương cô giống với ruột của đứa bé. Trong trường hợp như , trẻ sẽ cảm nhận sự an nhờ mùi hương quen thuộc, nên mới nín .”
Y tá ngạc nhiên:
“ đứa sinh bỏ, nó mùi thế nào ?”
Bác sĩ :
“Không hẳn. Ngay từ khi còn trong bụng, trẻ quen với mùi của cơ thể . Đừng coi thường, mũi trẻ con còn nhạy hơn lớn nhiều đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/271-272.html.]
Nghe , cô y tá cũng im lặng, gì thêm.
Đến cửa phòng khám, cô y tá với Lạc Khê:
“Cảm ơn cô giúp, bây giờ xin giao cho , chúng đưa bé kiểm tra sơ sinh.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lạc Khê gật đầu, lòng vẫn quyến luyến.
Cô nhẹ nhàng trao đứa bé.
rời khỏi vòng tay cô, đứa nhỏ bật nức nở.
Bác sĩ và y tá cùng bật , đùa rằng:
“Hay là để cô xinh của con nhé, con thích cô đến thế cơ mà…”
272
Lạc Khê vẫn theo bác sĩ và y tá bế đứa bé trong, qua lớp kính trong suốt, cô còn dừng một lát.
Không vì , cô thấy lưu luyến, chẳng nỡ rời .
Đến khi bóng dáng của đứa bé và y tá khuất tấm rèm của phòng bên trong, Lạc Khê mới thất thần thu ánh mắt.
Cô , lặng lẽ bước ngoài.
Ngay tại cửa, ngờ hộ lý Diêm – vẫn đang đợi cô.
Thấy Lạc Khê , chị vẫy tay gọi:
“Cô Lạc, đang đợi cô đó. À, nãy quên hỏi cô, bao lâu cô mới về một ?
Nếu bà cụ hỏi, còn thế nào. Cô cũng đấy, già trí nhớ còn .”
Lạc Khê chậm rãi đáp, giọng vẫn mang chút buồn:
“Ờ… giờ cũng chắc, đợi sang bên định , sẽ gọi điện cho chị.”
“Thế cũng , nhưng cô nhớ thường xuyên gọi về chuyện với bà cụ nhé. Người già cô đơn lắm.”
“Vâng, nhớ mà.”
Hai cùng hành lang.
Chị Diêm tìm chuyện để :
“Đứa nhỏ lúc nãy thật lạ, thấy cô là nín , thấy ai khác ngặt . Mà thật, nó còn giống cô nữa, đúng là duyên ghê.”
Khóe môi Lạc Khê khẽ cong, nở nụ dịu nhẹ.
, lẽ là duyên phận.
Nếu như đứa con của cô rời bỏ thế giới , chắc cô cũng sẽ thấy thương đứa nhỏ đến .
, tất cả chỉ là chuyện qua, càng nghĩ càng chỉ khiến bản thêm đau lòng.
Đến cuối hành lang, Lạc Khê cảm ơn hộ lý Diêm một nữa rời một .
Ngoài bà ngoại , cô chẳng còn điều gì lưu luyến nơi thành phố nữa.