Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 277-278
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:32:42
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
277
Cuối cùng, Khương Niệm là ngủ .
Cô tựa tấm thảm, nửa gục ghế sofa, khẽ khàng phát tiếng ngáy.
Lạc Khê tốn nhiều sức mới đỡ cô về phòng.
Sau khi sắp xếp cho Khương Niệm thỏa, cô phòng khách, dọn sạch đống bừa bộn còn sót bàn.
Làm xong hết thảy, đồng hồ chỉ hơn hai giờ sáng.
Lạc Khê ngủ .
Cô bên khung cửa sổ phòng khách, lặng lẽ xa.
Thành phố Y — bao lâu cô về nơi . Thật lâu, thật lâu…
Sáng hôm , Lạc Khê đến viện dưỡng lão thăm bà ngoại.
Cô gần như thể chờ thêm một phút nào nữa.
Vừa xuống taxi, cô liền chạy thẳng bên trong.
Ba năm gặp, bố cục trong viện dưỡng lão đôi chút đổi, nhưng đại thể con đường vẫn như cũ, Lạc Khê vẫn nhớ rõ.
Đến cửa phòng mà bà ở, đúng lúc chị Diêm – hộ lý của bà – tiễn cụ uống t.h.u.ố.c xong, từ trong .
Hai bất ngờ chạm mặt ở cửa.
“Chị Diêm.”
Nghe tiếng gọi, hộ lý sững một chút, kỹ Lạc Khê từ đầu đến chân, kinh ngạc reo lên
“Trời ơi, là Tiểu Lạc ? Chị nhận đấy! Ba năm em gầy yếu, mặt mày xanh xao, bây giờ thì xinh quá trời!”
Quả thực, Lạc Khê giờ đây khiến ai cũng ngoái .
Cô vội hỏi:
“Gần đây bà em thế nào ạ?”
Chị Diêm vốn tính vui vẻ, :
“Bà cụ khỏe lắm, chỉ là nãy còn giận dỗi với chị, t.h.u.ố.c đắng quá chịu uống.”
Dù lời như trách móc, nhưng giọng điệu dịu dàng như đang về một đứa trẻ bướng bỉnh, chẳng hề chút phiền lòng.
“Thôi, em ba năm về , mau gặp bà , bà nhớ em lắm đó.”
Lạc Khê vội gật đầu, nhanh trong.
Bà ngoại gầy nhiều.
Vốn dĩ dáng nhỏ nhắn, giờ chỉ còn da bọc xương.
Bà lưng về phía cửa, hướng ánh mắt phía ao nước bên ngoài.
Do tai bà kém, nên khi Lạc Khê bước , bà chẳng thấy gì, vẫn ngẩn ngơ xa xăm.
Lạc Khê bước đến gần, vòng qua giường xuống cạnh bà.
Bà ngoại cảm giác bên cạnh, tưởng là chị hộ lý , bèn khẽ làu bàu:
“Hừ, đừng khuyên nữa.
Suốt ngày bắt ăn cái , uống cái .
Cái bụng to bao nhiêu ? Sáng ăn trứng, chiều ăn trái cây, t.h.u.ố.c đắng thì uống mãi hết.
uống nữa …”
Nghe bà than phiền, Lạc Khê thấy buồn vui.
Từ những lời đó, cô bà chăm sóc chu đáo.
Bà ngoại vốn chút tính trẻ con, chỉ dám càu nhàu với mà thiết.
Chính vì thế, những lời than khiến Lạc Khê cảm thấy an lòng, thấy xót xa.
An lòng vì bà quan tâm chu đáo.
Xót xa vì cô , trong suốt quãng thời gian dài đó, bà chắc chắn vẫn luôn mong cô trở về.
Cô để bà một nơi quá lâu .
Lạc Khê tháo túi xách, đặt lên giường, khẽ nắm lấy đôi chân gầy của bà.
“Bà ơi… con về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/277-278.html.]
Bà ngoại cúi xuống bàn tay đặt đầu gối – một bàn tay trẻ trung, trắng trẻo.
Bà chậm rãi đầu , ánh mắt dần dần sáng lên.
Khi hai ánh giao , Lạc Khê ngẩng lên bà, đôi mắt hoe đỏ.
Bà ngoại sững một hồi lâu mới nhận cô, run run nắm lấy tay cháu, giọng nghẹn ngào:
“Khê Khê? Là Khê Khê đó hả?”
“Bà ơi, là con. Con về .”
278
Hai bà cháu gặp , niềm vui xen lẫn nỗi xót xa.
Lạc Khê hình gầy gò của bà, trong lòng chua xót chịu nổi.
tinh thần của bà vẫn , giọng khỏe khoắn, ánh mắt sáng rõ.
Bà ngoại còn lo rằng Lạc Khê ở nước ngoài sẽ tự chăm sóc bản , mà bây giờ thấy cháu gái so với ba năm còn mập hơn một chút, sắc mặt hồng hào hơn, xinh hơn, bà mới yên tâm thật sự.
Hai bà cháu trò chuyện một lúc, Lạc Khê liền ghé qua phòng bác sĩ.
Từ bác sĩ, cô nguyên nhân khiến bà ngoại gầy như là do uống t.h.u.ố.c trong thời gian dài, hơn nữa tuổi bà cao, thể duy trì như thế cũng là .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lạc Khê hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bà, nên lời bác sĩ hề sai.
Sau khi hỏi han cặn kẽ, cô trở phòng thì bà ngủ.
Bà vốn thói quen ngủ trưa để giữ gìn sức khỏe, đến giờ là thể mở mắt nổi nữa.
Thấy bà ngủ say, Lạc Khê nhẹ nhàng kéo chăn , một ngoài dạo.
Khu vườn nhỏ vẫn như xưa, hoa cỏ vẫn , chỉ khác là mặt hồ phía giờ thêm vài con thiên nga trắng muốt.
Theo lời chị hộ lý Diêm, những con thiên nga đó là tự bay đến, năm ngoái trú đông ở đây chịu nữa.
Mặt hồ tĩnh lặng, mùa hè qua, cỏ nước và hoa sen đều biến mất, mặt nước phẳng như tấm gương soi.
Không xa đó, một bé trai chừng ba tuổi chiếc ghế con bên hồ, cúi đầu, trông như đang ngẩn suy nghĩ.
Lạc Khê đưa mắt quanh — chẳng thấy lớn nào bên cạnh, mà thằng bé sát mép nước.
Cô lo, bèn bước về phía đó.
Tới gần, Lạc Khê mới phát hiện bé … ngủ quên ở đó.
Từ phía xuống, cô thấy hàng mi bé dài và dày như chiếc quạt nhỏ, nổi bật làn da trắng mịn, khiến bật vì đáng yêu.
Cậu bé mặc một chiếc áo khoác kiểu Anh nhỏ nhắn, hai tay đút túi, đầu cúi xuống vì ngủ.
Lạc Khê nhẹ gọi:
“Bé con?”
Cậu bé ngủ say, phản ứng gì.
Dù ngủ, dáng vẫn ngay ngắn, thẳng lưng — nghiêm túc đến buồn .
Gọi mãi , Lạc Khê bèn vòng phía , cúi xuống kỹ.
Chỉ một ánh thôi, cô sững .
Bởi đứa trẻ quá đỗi xinh — khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi đỏ hồng, dù nhắm mắt nhưng giữa lông mày vẫn toát lên vẻ thanh tú hiếm .
Bây giờ đang là mùa đông, bé mặc khá dày, nhưng yên lâu như thế hẳn là lạnh lắm.
Lạc Khê dịu giọng :
“Bé ơi, đừng ngủ ở đây nữa, lạnh lắm đó. Vào trong ngủ ?”
Lần , bé dường như thấy.
Đôi môi nhỏ khẽ mấp máy, một giọt nước dãi trong suốt lăn xuống từ khóe môi.
Lạc Khê nhịn nổi, bật khẽ.
Có lẽ tiếng của cô lớn, bé bỗng mở choàng mắt.
Nụ môi Lạc Khê lập tức đông cứng .
Một phần vì ánh mắt của bé — trong đó hiện rõ chút giận dỗi vì .
Phần khác, là vì khoảnh khắc bé mở mắt, cô đột nhiên nghĩ đến một — Lục Lăng Tiêu.
Anh cũng — khi ngủ cực kỳ cảnh giác, chỉ cần một tiếng động nhỏ, lập tức mở mắt , ánh sắc lạnh y hệt như bé .
Nên Lạc Khê bỗng nổi nữa.