Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 279-280

Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:32:55
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

279

Đôi mắt to tròn như hạt nho đen của thẳng Lạc Khê.

Cô cũng cảm thấy áy náy vì đúng lúc, nên xuống, dịu giọng :

 “Xin nhé, cô cố tình , chỉ là lo trời lạnh thế mà con ngủ ngoài sẽ cảm mất.”

Nghe , ánh mắt cảnh giác của bé mới bớt đôi chút.

Lạc Khê lấy từ túi một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đưa tay lau vệt nước dãi còn vương nơi khóe miệng bbé

Ban đầu né tránh, nhưng nhanh ngoan ngoãn yên.

Đôi mắt tròn xoe chỉ chớp chớp, phụ nữ đang cúi xuống lau miệng cho .

Lạc Khê hỏi:

 “Sao trong ngủ mà ngoài ?”

Cậu bé giọng trong veo, non nớt nhưng rõ:

 “Bố bảo con ngoài... để bình tĩnh .”

“Bình tĩnh ?” — Lạc Khê ngạc nhiên.

 Một đứa nhỏ thế , cái gì mà cần ‘bình tĩnh’?

 Trời lạnh như , ai đời để con nít ngoài ‘hạ hỏa’ chứ?

Nhìn thấy đầu mũi bé đỏ ửng lên vì lạnh, Lạc Khê đành lòng, liền cởi áo khoác ngoài, quấn chặt quanh .

Cậu bé khẽ hít mũi, hắt xì một cái, nhưng phản kháng.

Trên Lạc Khê một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng, vốn dĩ thích mùi nước hoa, đầu tiên khoác áo của khác, hề nổi cáu.

cởi áo thấy gió lùa lạnh buốt, liền quanh, cúi xuống :

 “Hay là cô bế con trong nhé? Ở đây lạnh lắm, dễ ốm đó.”

Cậu bé mở to mắt, vẻ kinh ngạc:

“Cô … cô bế con á?”

Lạc Khê ngẩn . Cô nghĩ đơn giản là do áo của đang khoác lên bé, sẽ khó khăn, nên mới định bế

  vẻ mặt ngạc nhiên của khiến cô buồn bối rối.

“Đương nhiên ,” cô mỉm , “nếu con tự cũng , cô tôn trọng ý kiến của con.”

Kết quả, bé lập tức đưa hai cánh tay mũm mĩm , rõ ràng là bế.

Lạc Khê bật , đưa tay bế lên.

Bất ngờ ôm, gò má bé thoáng ửng đỏ.

Từ cách gần như , Lạc Khê chăm chú.

Lạc Khê hỏi:

“Sao cô kỹ thế?”

Giọng bé ngọng nghịu, mềm mại mà nghiêm túc như một ông cụ non:

“Cô ơi, cô quá .”

Lời khen khiến Lạc Khê nhịn nổi, cong mắt .

bổ sung một câu khiến cô nghẹn họng:

 “Đẹp hơn mấy cô đến tìm bố con nữa.”

Lạc Khê: “…”

từng gặp bố mà đến, nhưng chỉ vài câu thôi cũng đoán phần nào — vẻ cha tận tâm cho lắm.

Giữa mùa đông rét buốt, để một đứa nhỏ ngoài “bình tĩnh”, bên cạnh còn lắm phụ nữ qua

 Anh thật chẳng hề để tâm đến cảm xúc của con .

Hai mấy bước, từ xa một phụ nữ năm mươi tuổi vội vàng chạy tới.

Vừa thấy Lạc Khê bế bé, bà liền hốt hoảng lao đến, thở :

 “Ôi trời ơi, chủ nhỏ của ! Dọa c.h.ế.t khiếp! Mới lưng một chút mà chạy tận đây ! Cẩn thận bố cháu phạt nữa bây giờ!”

Nghe thấy tiếng bà, bé lập tức cụp mắt xuống, mặt xụ .

Người phụ nữ đó chính là bảo mẫu chuyên chăm sóc .

Mắng vài câu xong, bà mới ngẩng đầu về phía Lạc Khê.

280

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/279-280.html.]

Lạc Khê :

 “Vừa nãy khi dạo quanh hồ nhỏ thì thấy thằng bé, nó một bên bờ hồ ngủ, sợ trời lạnh quá sẽ khiến nó cảm, nên định bế nó tìm lớn trong nhà.”

Sau khi Lạc Khê giải thích xong, bảo mẫu vội vàng cảm ơn:

 “Cảm ơn cô nhiều lắm, may mà cô phát hiện . Nếu chủ nhỏ mà chuyện gì, e là cái mạng hèn của cũng giữ nổi.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Vừa , bà nhanh chóng đỡ đứa nhỏ từ tay Lạc Khê.

Thấy đứa nhỏ đang khoác chiếc áo khoác của Lạc Khê, bảo mẫu thoáng ngạc nhiên.

bình tĩnh , bà ngoại với bé:

 “Mau cởi áo khoác , trả cho dì con.”

Cậu bé co rụt cổ, vẻ tình nguyện lắm.

Lạc Khê mỉm :

 “Không , chắc là nó lạnh quá . Hay thế , chị cứ đưa nó về , cho phòng của chị, lát nữa qua lấy .”

Bảo mẫu do dự một chút, cũng gật đầu, sợ đứa nhỏ cảm lạnh thật:

 “Vậy cảm ơn cô nhé.”

Nói xong, bà báo cho Lạc Khê tầng và phòng, bế .

mới vài bước, bà đặt bé xuống.

Lạc Khê từ xa, hình như là do bé tự . Chẳng còn thích khác bế ?

Cô cũng nghĩ nhiều, trở về khu nhà nơi bà ngoại đang ở.

Lúc trở về, bà ngoại tỉnh dậy, đang ăn trái cây mà hộ lý Diêm cắt sẵn cho.

Hôm nay là lê – loại quả mà bà thích, nên tâm trạng bà cũng khá , giận dỗi gì cả.

Thấy Lạc Khê về, bà còn chia cho cô một miếng lê, :

 “Khê Khê, con cũng nếm thử xem, giống vị lê trong vườn nhà ở quê ?”

Lạc Khê nhận lấy, c.ắ.n một miếng, vị chua.

thật là giống hệt loại lê xanh trong vườn ở nhà, nên chẳng trách bà ngoại ăn mà phàn nàn gì.

Thấy Lạc Khê ăn mặc mỏng manh, bà ngoại khỏi hỏi:

 “Cô Diêm con ngoài dạo, mặc thế mà cũng ? Trời ngoài lạnh lắm đấy.”

Lạc Khê vội giải thích:

“Không ạ, con gặp một bé trai đường, thằng bé mặc ít quá, mũi đỏ lên vì lạnh.

Con thấy tội nên cởi áo khoác cho nó mặc tạm, lát nữa con qua lấy .”

Nghe nhắc đến đứa nhỏ, hộ lý Diêm khẽ:

 “Em đang đến tiểu thái tử nhà ?”

Cách gọi đó khiến Lạc Khê thấy lạ, hiểu.

Chị Diêm vốn là thích tám chuyện, bèn tiếp:

“Thằng bé đó tên là Lục Hữu Hành, tên ở nhà là Hữu Hữu. 

Nó là con trai của ông chủ lớn viện điều dưỡng đấy. 

Năm nay ba tuổi rưỡi, từ nhỏ sống ở đây, mãi đến năm ngoái mới nhà đón về.”

Chị Diêm chợt nhớ điều gì đó, liền ngẩng đầu :

“À đúng , ba năm em còn từng bế nó cơ mà.”

Lạc Khê ngẩn :

“Hả?”

“Em quên ? Hôm em nước ngoài, khi đến đây thăm bà ngoại. 

Hôm đó chúng cùng thang máy, gặp đúng thằng nhóc nhè đó đấy.”

Lạc Khê chợt hiểu , thì bé đó.

Chị Diêm xoa bóp chân cho bà ngoại :

“EM còn nhớ ? Thằng nhỏ chỉ khi thấy em mới chịu nín . Y bác sĩ và chuyên gia chăm trẻ ở đây ai cũng bó tay với nó cả.”

Lạc Khê nhớ , mặt bất giác nở nụ .

Không ngờ giữa cô và đứa nhỏ duyên đến . Bảo thằng bé, cô thấy quen quen – thì là như thế.

 

Loading...