Sau khi mang thai đứa con của kẻ thù - 281-282
Cập nhật lúc: 2025-10-30 01:33:11
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
281
Chị Diêm tiếp:
“À đúng , tiểu thái tử đó tính khí cũng kỳ lắm.
Từ khi là chẳng cho ai bế nữa, nhưng đặc biệt thích bà của em.
Trong mấy năm em ở nước ngoài, thằng bé thỉnh thoảng sang đây chơi, cứ hễ gặp bà là chịu ở chơi ngoan ngoãn một lúc. Không hiểu bà ma lực gì mà khiến nó thích đến thế.”
Bà ngoại Lạc cũng :
“ thế, thằng Hữu Hữu chỉ thích ở cạnh bà già thôi.
Bà cũng quý nó, chỉ tội nghiệp, từ nhỏ chẳng ai quan tâm. Bố nó đều chẳng để ý đến nó…”
Nghe đến đây, Lạc Khê khẽ trầm ngâm.
Một đứa trẻ đáng yêu và ngoan ngoãn như thế, cha nó nỗi khổ gì mà bỏ mặc nó một như , chẳng đoái hoài.
Trong lòng cô bỗng thấy thương xót.
lúc đó, ngoài hành lang gọi “Chị Diêm!” một tiếng.
Chị Diêm liền vội bỏ dở công việc ngoài.
Chuyện về bé cũng dừng ở đó.
Tối hôm , Lục Lăng Tiêu huỷ một buổi xã giao, hiếm hoi lắm mới về nhà sớm.
Vừa bước sảnh biệt thự, thấy đèn phòng khách vẫn sáng, lúc mới sực nhớ hôm nay là thứ Sáu.
Vì mỗi cuối tuần, con trai – Lục Hữu Hành – sẽ đón từ viện điều dưỡng về ở cùng .
Thực , Lục Lăng Tiêu mới chỉ đến sự tồn tại của đứa con cách đây hơn một năm.
Khi , Triệu Mộ Vân đến tận nhà , cúi đầu nhận , kể đầu đuôi chuyện rõ ràng.
Cơn giận của Lục Lăng Tiêu khi gần như khiến đập phá sạch đồ trong nhà.
Cùng năm đó, ông nội nhà họ Lục qua đời.
Vì đứa bé , quyền điều hành tập đoàn Lục thị cũng giao cho Lục Lăng Tiêu.
Ban đầu, mấy chú bác trong nhà đều công nhận đứa nhỏ .
Thời điểm nó xuất hiện quá trùng hợp, chẳng ai nó từ cả.
Lục Trấn Vũ đưa kết quả giám định DNA giữa đứa bé và Lục Lăng Tiêu — thể giả .
Từ đó, Lục Trấn Vũ ép Lục Lăng Tiêu tiếp nhận đứa trẻ, còn hạ lệnh: mỗi cuối tuần, con trai đưa về sống cùng cha để vun đắp tình cảm cha con.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thật lòng mà , lúc đầu Lục Lăng Tiêu chút tình cảm nào với đứa nhỏ .
Trong mắt , đó chỉ là một sai lầm của bệnh viện — một tế bào lấy mà thôi.
Đến giờ thậm chí còn chẳng nhớ nổi đứa trẻ họ gì, tên gì, mà miễn cưỡng chấp nhận sự tồn tại của nó.
dần dần, hai cha con điểm giống kỳ lạ: tính cách, thói quen… đều y hệt .
Vừa ghét thương, thế mà sống hòa hợp lúc nào .
Lục Hữu Hành vốn là đứa trẻ trầm lặng, ít . Gặp cha thì càng rụt rè.
Lục Lăng Tiêu chỉ nghiêm khắc dạy dỗ, hiếm khi tỏ gần gũi như một cha bình thường.
Mà hễ bé phạm , nhất định sẽ nghiêm khắc phạt.
Vì thế, chỉ cần thấy cha xuất hiện, thằng bé liền căng thẳng, tay chân luống cuống.
Hôm nay, bảo mẫu với Hữu Hữu rằng:
“Hôm nay bố con tiệc, chắc về muộn lắm.”
Thế là bé mới thở phào, bày đống bánh kẹo mang từ viện điều dưỡng về sofa, xem hoạt hình ăn ngon lành.
Ai ngờ Lục Lăng Tiêu bất ngờ trở về sớm.
Cậu bé giật , vội nhét hết đồ ăn vặt khe ghế sofa, vẻ bình thản, đôi mắt tròn xoe cha với vẻ chột .
rằng khóe miệng vẫn còn dính vụn khoai tây chiên.
Ánh mắt hai cha con chạm — Hữu Hữu lập tức tuột khỏi ghế sofa, thuần thục cầm điều khiển tắt TV.
Sau đó cúi đầu, lí nhí :
“Ba ơi, con chúc ba ngủ ngon… con… con ngủ đây ạ.”
282
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mang-thai-dua-con-cua-ke-thu/281-282.html.]
Cậu nhóc lạch bạch lê đôi dép, chạy một mạch lên cầu thang.
Chưa hai bước thì giọng trầm thấp phía vang lên:
“Quay .”
Lục Hữu Hành khựng , ngạc nhiên đến mức tin nổi, đầu cha.
Lục Lăng Tiêu bước tới vài bước, cúi ôm lên.
Anh quá cao, nên khi bất ngờ bế, Hữu Hữu kêu khẽ một tiếng, đầu óc choáng váng vì chóng mặt.
Cậu lập tức vòng tay ôm chặt cổ , tim đập thình thịch, sợ hãi cha.
Từ nhỏ Hữu Hữu vốn thích để khác bế.
Cậu ưa nhiều , nhất là những “dì” quanh bố, ai cũng nồng nặc mùi nước hoa khiến ghét cay ghét đắng.
Người duy nhất bế chỉ bà bảo mẫu già theo chăm lâu năm.
Lần đầu tiên gặp cha , vẫn còn trong vòng tay bảo mẫu.
Lúc đó ngủ dậy, dụi mắt nũng trong lòng dì trông trẻ thì tiếng lạnh lùng cắt ngang:
“Xuống. Đứng cho đàng hoàng. Con trai đàn ông.”
Hữu Hữu lập tức sững sờ.
Bị khí thế của cha dọa cho c.h.ế.t lặng, vội vàng chui khỏi vòng tay bảo mẫu, thẳng tắp như lời cha , giấc buồn ngủ cũng biến mất tiêu.
Lần đầu tiên cha con gặp … kết oán như thế đấy.
Từ đó trở , Hữu Hữu bao giờ cho ai bế nữa, kể cả bảo mẫu.
Không hiểu hôm nay là , khi xa lạ (Lạc Khê) bế, hề từ chối.
Thậm chí còn chút… thích.
Tất nhiên, khi bảo mẫu đón , lập tức vùng , nhất quyết tự .
Vì cha từng — đàn ông con trai tự bằng đôi chân của .
Lục Lăng Tiêu tuy khuôn mặt nghiêm nghị nhưng rốt cuộc vẫn trách gì, chỉ ôm bé về hướng phòng tắm.
Thì là để rửa sạch khuôn mặt lấm lem của con.
Anh đặt con trai lên bồn rửa, cởi áo vest, tháo khuy tay áo sơ mi, xắn tay lên đến khuỷu.
Cúi mở vòi nước, nhẹ nhàng rửa mặt cho bé, dùng khăn mềm lau khô.
Động tác thuần thục đến lạ — rõ ràng quen với việc chăm sóc đứa nhỏ .
Hữu Hữu im như một con búp bê gỗ, dám nhúc nhích.
Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.
Bảo mẫu từ phòng trong mở cửa.
Ngay đó, giọng của Lục Trấn Vũ vang lên:
“Tiểu Hữu ?”
Nghe thấy tiếng ông, ánh mắt Hữu Hữu sáng bừng như .
Cậu bé cha một cái, thấy gật đầu đồng ý, liền vui mừng chạy khỏi phòng tắm, hướng thẳng về phía cửa.
Vì chạy quá nhanh, chiếc dép màu vàng nhạt văng một bên, lạch bạch nhặt dép , lao đến ôm chầm lấy ông nội, giọng non nớt reo lên:
“Ông ơi!”
Mức độ vui sướng khi gặp ông và khi gặp cha — quả thật là một trời một vực.
Lục Trấn Vũ hiền, ôm chặt cháu trai, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi:
“Hữu Hữu, nhớ ông nào?”
Cậu bé gật đầu lia lịa, nhưng chẳng bao lâu giãy khỏi vòng tay ông.
Ông nội cháu trai vốn khác với những đứa trẻ khác — thích khác ôm quá lâu, nên chỉ mỉm buông tay.
Lúc , Lục Lăng Tiêu từ phòng tắm .
Tay áo sơ mi xắn cao, màu xám xanh tôn dáng thẳng tắp, khí chất lạnh lùng.
Lục Trấn Vũ dặn cháu xong, sang với con trai:
“Ngày mai, con sắp xếp cho con gặp cô cháu gái của ông Đinh. Một lát nữa sẽ gửi địa điểm cho con, mai nhớ .”
Về chuyện hôn nhân của Lục Lăng Tiêu, gần đây ông cụ và bà nhà đặc biệt sốt ruột.