Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:49:39
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuôn mặt cô chắc chắn, ông cụ cô lừa gạt, trái cho rằng đây là một trong những món ăn vặt kỳ lạ mà đám trẻ tuổi thời nay tạo .

Nhan Yên tiếp tục giở trò cũ, nhét một viên nữa cho bà ngoại.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

"Ông bà ngoại ơi, ăn mắt cá ạ, bổ mắt lắm đấy." Nhan Yên gắp mắt cá cho hai . Cô luôn quan niệm "ăn gì bổ nấy", nên tin rằng mắt cá sẽ cho thị lực của lớn tuổi.

Bà cụ khó khăn giơ cánh tay lên: "Ngoan, cháu cũng ăn nhiều cá chút."

Nhan Yên chú ý tới, hỏi: "Bà ngoại, cánh tay của bà ?"

Bà cụ đáp: "Thấp khớp, mỗi đến ngày mưa dầm đều sẽ tái phát. Dán t.h.u.ố.c cao đỡ thôi, lẽ hai ngày nữa sẽ mưa đấy. Cháu ngoài nhớ xem dự báo thời tiết nha."

Nhan Yên gật đầu. Tẩy Tủy Đan chắc chắn cũng tác dụng đối với phong thấp!

Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên bóp vai cho bà ngoại. Nhìn sắc trời dần tối bên ngoài, cô tạm biệt ông bà để trở về.

Về nhà khi rửa mặt, Nhan Yên bàn sách thu xếp các đơn đặt .

Ngoại trừ những ngày thỉnh thoảng xin nghỉ, hoặc những đợt dồn đơn vài ngày đó, bình thường doanh thu tiêu thụ của quán cô khá định, 1300 đến 1600 tệ mỗi ngày.

Trừ chi phí nguyên vật liệu, tiền lương nhân viên, tiền thuê mặt bằng, phí điện nước, các loại phí quản lý và phí đổ rác... Tính , một tháng qua, thu nhập ròng đạt gần 40 ngàn tệ.

Nhan Yên quyết định thuê thêm một nhân viên quầy, việc hai, ba tiếng mỗi ngày. Dựa theo mức lương phổ thông ở địa phương là 18 tệ một giờ, công việc chủ yếu là đóng gói món kho cho khách hàng. Công việc tuy mệt, nhưng rõ ràng nhẹ nhàng hơn so với các chị gái sơ chế hàng đông lạnh, vì thế lương cũng thấp hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-150.html.]

Cô hỏi thăm thử trong nhóm khu dân cư, nhưng vì xung đột thời gian đón con tan học, ít quan tâm. Không tìm phù hợp trong nhóm, ngày hôm một tờ đơn tuyển dụng, dán lên cửa kính.

Mới dán xong, Nhan Yên nhận cuộc gọi của ông ngoại: "Yên Yên, sáng nay ông thức dậy tập thể d.ụ.c buổi sáng, phát hiện khác hẳn . Không còn hoa mắt, thấy thứ rõ ràng, đây thấy bóng mơ hồ, giờ thể thấy rõ mặt khác. Eo nhức, chân cũng đau, tràn trề sức lực, cảm giác như thể chạy hai dặm đường ."

Giọng của ông vô cùng khỏe khoắn, vui vẻ thấy khó hiểu: "Cả bà nội cháu cũng thế. Sáng nay thức dậy, bệnh phong thấp đau. Trước đây, nó đau dai dẳng mấy ngày, dán t.h.u.ố.c cao cũng mấy hiệu quả. Cháu xem kỳ lạ ?"

Nhan Yên cố ý lái câu chuyện sang vấn đề thực phẩm: "Lẽ nào do ngày hôm qua ông bà ăn mắt cá nên hiệu quả cho sức khỏe như thế ? Ngày mai cháu cũng bắt đầu ăn mắt cá."

Ông ngoại : "Không thể nào, đây ông với bà ngoại cũng từng ăn mắt cá , hình như lợi hại đến mức . Chắc là do tâm tình thôi, tâm trạng mà , bệnh tật uống t.h.u.ố.c cũng khỏi bệnh, ha ha ha, thèm cháu nữa, ông mua sữa đậu nành với bánh bao thịt cho bà ngoại cháu đây." Ông ngoại nghĩ mãi , đành suy luận theo hướng tinh thần .

Cúp điện thoại, Nhan Yên cong môi .

Nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên, cô đối diện với Trần Chí Bằng.

Trần Chí Bằng nhảy xuống xe van, bắt đầu chuyển hàng.

Ông thở hồng hộc, chỉ một cái túi nhựa: "Đây là ba mươi cánh gà cô cần. Cô chủ Nhan định món mới ? Là cánh gà kho, là cánh gà hấp muối!"

Nhan Yên ý nghĩ trong lòng: "Không , tự ăn thôi."

Trần Chí Bằng gật đầu liên tục: " , đầu tiên tự nếm thử xem ngon . Nếu ngon thì bắt đầu bán, chờ tin tức của cô nha!"

Sau khi giao những món hàng đông lạnh khác cho các chị gái xử lý, Nhan Yên mang cánh gà nhà bếp. Cô ngâm nước, chần sơ, nhổ lông, bộ quy trình thành, cánh gà sạch sẽ, đầy đặn và săn chắc.

 

Loading...