Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:49:55
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy chiếc váy hoa, đôi mắt Điềm Điềm sáng lấp lánh: "Váy công chúa ạ? Con thích lắm! Ở lớp con một bạn nữ mặc váy công chúa giày thủy tinh, y như một nàng công chúa nhỏ ! Bạn xinh lắm, các bạn đều thích chơi với bạn . Giờ con mặc váy công chúa, con cũng sẽ giống như bạn , ?"

Lương Tư cưng chiều đáp: "Có thể lắm chứ. Nào, phòng, mặc giúp con."

Điềm Điềm mặc chiếc váy xinh , xoay vài vòng gương, chạy ngay bếp khoe với lớn: "Bà nội ơi, bà nội! Bà xem mua váy cho cháu nè, ạ?" Bà nội ngừng thái rau, hề qua loa, chăm chú cô bé xoay tròn, khen ngớt lời: "Đẹp lắm, Điềm Điềm của chúng giống y hệt một nàng công chúa nhỏ ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Điềm Điềm vui sướng khôn xiết, lon ton tìm bố...

Giờ cơm tối, cả nhà hiếm hoi lắm mới dịp quây quần đông đủ.

Trên bàn ăn, chồng Lương Tư : "Tết Đoan Ngọ sắp tới các con về , nên ngày mai sẽ chợ xem bán bánh ú , năm nay nhà ăn Tết Đoan Ngọ sớm một chút."

Lương Tư gật đầu phụ họa: " thế ạ, chỉ cần cả nhà ở bên , ngày nào cũng thể là ngày lễ." Con gà trống giữ mạng sống, nhốt trong lồng, đặt ở trong nhà tắm. Nếu bà nội khuyên ngăn, Điềm Điềm lẽ ôm hẳn nó lên giường ngủ cùng .

Dưới sự hướng dẫn của bà, Điềm Điềm cẩn thận cho gà trống ăn gạo và rau dưa. Thấy nó ăn uống no nê, cô bé mới hài lòng về phòng ngủ.

Sáng hôm tỉnh dậy, Điềm Điềm ngửi thấy mùi canh hầm thơm phức từ bếp bay lên, cô bé dụi mắt: "Bà nội nấu món gì ngon ngon ạ?"

Bà nội ngước mắt hiền từ: " , lát nữa Điềm Điềm ăn thật nhiều nhé, nồi canh bổ dưỡng đó."

Trong phòng khách, bà nội cúi đầu dạy con trai và con dâu gói bánh ú: "Hai muỗng gạo nếp, cho thêm một viên mứt giữa, múc một muỗng gạo nếp nữa dàn đều , đó gập như thế ..."

Lương Tư vẫn rõ, đang định hỏi bà nội chỗ thắc mắc, thì thấy tiếng con gái gào vang lên từ phòng tắm: "Bà nội ơi! Tiểu Hồng của cháu ?"

Tiêu thật .

Lương Tư thở dài thườn thượt.

Gà trống thì hôi một chút, bọn họ còn thể bóp mũi mà chịu đựng, nhưng vấn đề là con gà còn sáng bắt đầu gáy, khiến thể ngủ . Sáng sớm, hàng xóm bắt đầu đến gõ cửa phàn nàn. Nếu giải quyết dứt điểm, thể nào cũng khiếu nại lên tổ dân phố mất thôi.

May mà chồng cách, bà dỗ dành: "Mẹ của Tiểu Hồng đến , đón nó về nhà ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-166.html.]

Điềm Điềm hít hít nước mũi: "Vậy cháu còn thể gặp Tiểu Hồng nữa ạ?"

Mẹ chồng vẫn gói bánh ú thoăn thoắt, ngẩng đầu lên, chỉ đáp gọn lỏn: "Chắc là gặp nữa ."

Điềm Điềm nức nở một lúc, cũng dần nín.

Trên bàn cơm trưa, trong bát Điềm Điềm một chiếc đùi gà to.

Cô bé cầm lấy đùi gà, đột nhiên ý thức điều gì đó, trừng mắt: "Cái ... là Tiểu Hồng !"

Trẻ con mẫu giáo bây giờ còn dễ lừa nữa. Mẹ chồng đành thẳng: "Tiểu Hồng ồn ào quá, nó cho bà Lý, ông Lưu hàng xóm ngủ ngon ."

Mắt Điềm Điềm ngập nước, những giọt lệ tí tách rơi xuống, nhưng cuối cùng cô bé cưỡng mùi thịt thơm nồng. Cô bé nếm thử miếng đùi gà, đôi mắt tròn xoe mở lớn.

Cô bé , nức nở : "Thơm quá... Thịt Tiểu Hồng ngon quá thôi, cháu còn ăn thêm một cái cánh gà nữa cơ."

Lương Tư: "..."

Uống canh gà, ăn bánh ú, gia đình bọn họ cứ thế đón Tết Đoan Ngọ sớm.

Chờ đợi ròng rã cả tháng trời, hôm nay cuối cùng cũng là ngày An Hân và chồng cũ đến Cục Dân chính để nhận giấy ly hôn.

Mòn mỏi trông chờ, cuối cùng An Hân cũng đợi đến giây phút .

Như thường lệ, cô đưa Thông Thông đến chỗ . Thằng bé ngủ ngoan ở một góc.

Gần trưa, Hứa Ninh và Tôn Dao tới.

Hứa Ninh trêu chọc An Hân: "Sắc mặt hồng hào, ánh mắt long lanh thế , chắc chắn hôm nay chuyện vui !"

Tôn Dao tiếp lời: "Hôm nay là ngày An Hân lấy giấy ly hôn, chúc mừng cô."

 

Loading...