Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-11-10 03:50:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đi qua mấy căn nhà, lũ trẻ chui con hẻm nhỏ giữa hai căn nhà, Nhan Yên cũng theo .

Nghe thấy tiếng bước chân, đám trẻ phía dừng , đầu cô.

Một nhóc nhận Nhan Yên. Nhà bé năm nay trồng nhiều cà chua, bán , chính cô mở cửa tiệm để mua giúp họ.

Cậu nhóc hỏi: "Chị cũng bắt ve ?"

Nhan Yên gật đầu: "Không cho chị theo ?"

Cậu nhóc : "Chị sát nha, đừng để lạc đấy."

Nhan Yên gật đầu.

Thoáng chốc, họ đến một khu rừng nhỏ.

Cậu bé mặc áo vàng nãy với Nhan Yên: "Ve sầu dễ bắt lắm. Chị cứ tìm cây, cành cây hoặc lá, dễ tìm vô cùng."

Nghe "sư phụ tí hon" truyền thụ kinh nghiệm, Nhan Yên dở dở : "Được , cảm ơn em nhé."

"Không cần khách sáo." Vừa dứt lời, chạy ngay qua cây cam bên cạnh tìm kiếm, kiểm tra xem con ve sầu nào .

Nhan Yên kỹ cái cây, cô thấy những 'tơ máu' bám cây cam, cây , cây . Đột nhiên, cô nảy một suy đoán.

Men theo những sợi tơ m.á.u , việc tìm một con ve sầu trốn lá cây hóa dễ như bỡn.

Mấy sợi tơ m.á.u tưởng chừng vô dụng , thể dùng để tìm ve sầu!

Nhan Yên bật thành tiếng.

Kiểu "gian lận" , đối với những đứa trẻ con thì cực kỳ công bằng.

thiếu chút tiền lẻ đó, nhưng với lũ trẻ, việc tự kiếm tiền từ ve sầu để mua đồ chơi, đồ ăn vặt hoặc đỡ đần gia đình là một niềm vui lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-172.html.]

bóng cây, tận hưởng làn gió mát. Thấy cô "đình công," bé áo vàng chạy . Thấy trong thùng cô chỉ độc một con ve sầu, bé nghĩ rằng Nhan Yên tìm , chắc đang thấy nản lòng.

Cậu nhóc an ủi cô thế nào, bèn ngây ngô : "Em cho chị mấy quả nha, thành phố như chị hình như thích ăn."

Nhan Yên xua tay: "Chị ăn quả . Em cứ lo kiếm thêm ve sầu . Chị thấy lá của cây cam tươi lắm, nếu chị là ve sầu, chị sẽ trốn ở đó, nhất định là cực kỳ mát mẻ."

Thấy cô chịu nhận, bé áo vàng đành thôi, đầu về phía cây cam mà Nhan Yên chỉ. Những cây ăn quả gần đó tìm qua hết một lượt, chỉ còn sót duy nhất cây cam .

Cậu nhóc chạy tới, xổm xuống, cẩn thận tìm kiếm từ cây, cành lá.

Cậu nhóc tìm một con! Hai con! Con thứ ba! Ôi trời, bốn năm con, riêng cái lá thôi tận hai con ve sầu !

Chỉ riêng một gốc cây cam , nhóc tìm gần mười con ve sầu.

12 con ve sầu, bán 9.6 đồng! Đối với trẻ con mà , đây là một khoản tiền tiêu vặt hề nhỏ! Cậu nhóc khoe thành quả bắt với Nhan Yên: "Em bắt 12 con đấy, chị thật sự cần con nào ?"

Nhan Yên: "Chị cần , em cứ giữ cho ."

Mọi tìm kiếm khắp khu rừng thêm một nữa. Mặt trời đỉnh đầu nóng như đổ lửa, mồ hôi tuôn như suối, chậm rãi chảy từ trán xuống, cản tầm .

Lũ trẻ cầm ống tay áo lau mồ hôi, mệt khát khô cổ họng, bèn quyết định về nhà ăn cơm uống nước , tối .

Nhan Yên thong thả theo lũ trẻ về, khỏi con hẻm nhỏ, cô đường về nhà .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Thấy cô về, bác cả ghé xem: "Ôi chao, nhiều thế!"

Hoàng Tú Lan cũng theo qua , thấy trong thùng trống , chỉ độc một con ve sầu lật ngửa, đang chổng bốn chân đạp khí: "Nhiều thật!"

"Trời đất, mỗi một con!" Ông Nhan Quốc Hoa cũng thu hút tới, ông cầm khăn mặt lau mồ hôi gò má và cổ. Thời tiết nóng như lò nung, quả thật là một vấn đề nan giải.

Nhìn thấy đám trẻ con đang bên cạnh ồn ào, khúc khích vì Nhan Yên bắt chẳng mấy con.

 

Loading...