Đám trẻ con cúi đầu ủ rũ, chuẩn xuống núi.
Đi theo đường cũ trở về, đám nhóc cam tâm. Tay trở về, mất mặt cỡ nào chứ!
Tiếp đó, chúng hết đông tới tây, cố gắng tìm thứ khác. Dù là cái gì, chỉ cần thể ăn, thể sử dụng, thể mang về nhà là .
Nhan Yên ngắm bốn phía, chỉ bụi quả dại giống như quả ô mai mặt đất: "Quả thể ăn ?"
Lập tức đứa nhỏ giải đáp cho cô: "Cái gọi là dâu rừng, rắn bò qua , ăn ." Thằng bé lắc đầu, dáng vẻ thiếu kinh nghiệm của Nhan Yên.
Nhan Yên "" một tiếng, tiếp tục tìm kiếm những món quý khác.
Dựa thị lực của , cô đưa mắt khắp nơi. Cuối cùng, cô cũng thấy cành cây của một gốc cây một cụm trái cây đen thùi, khá giống quả dâu tằm mà họ từng hái cho cô khi còn bé.
Cô chắc chắn lắm, bèn hỏi: "Quả là quả dâu tằm ?"
"Hình như là ."
"Không hình như, chính xác là dâu tằm đấy! Nhiều quá, tớ đây." Mấy đứa nhóc cũng nháo nhào chạy theo. Cậu nhóc mặc áo vàng dẫn đầu thấy Nhan Yên vẫn còn lề mề phía , buông một câu đầy vẻ ghét bỏ: "Đồ vô dụng."
Hừ, rõ ràng cái cây là do cô phát hiện mà. Mấy đứa nhóc thị lực kém thật, một cây dâu tằm to đùng thế mà cũng thấy.
Khi cô tới, dâu tằm bên bọn nhỏ chiếm hết. Cô giơ tay định hái một cành cao thì bất ngờ thấy giọng vang lên từ phía đầu: "Tránh ."
Một tiếng "phịch" vang lên, một cành dâu trĩu quả ném xuống ngay mặt cô. Quả chi chít, sai to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-179.html.]
Nhờ đón nhiều ánh nắng và đủ dinh dưỡng, những quả rõ ràng tươi và mọng hơn hẳn đám dâu tằm ở thấp. Chúng chín đỏ, chuyển dần sang tím sẫm hóa đen bóng, là cực phẩm.
Nhan Yên ngước : "Cảm ơn em nhé." Hóa nhóc áo vàng mắng cô "vô dụng" lúc nãy leo tót lên cây, tự tay hái cành dâu trĩu quả tặng cô.
"Ừm, đủ thì chị cứ gọi em." Cậu nhóc áo vàng hái dâu, mắt vẫn quên lia khắp xung quanh, âm thầm ghi nhớ vị trí những cành sai quả khác.
Nhan Yên xổm xuống tỉ mỉ hái quả. Công đoạn thể dùng sức, chỉ cần mạnh tay một chút là quả dâu chín mọng sẽ bẹp dí ngay.
Thoáng chốc, một nửa thùng đầy ắp dâu tằm. Quả thực là một vụ thu hoạch "khả quan" ngoài mong đợi! Cô và nhóc thắng lợi trở về.
Cô mang về nửa thùng dâu tằm. Vừa thấy, Hoàng Tú Lan kêu lên: "Cái đắt lắm đấy, ngoài siêu thị bán những hơn hai mươi đồng một cân, mà còn là quả dâu trồng công nghiệp."
"Đắt ạ?" Nhan Yên trố mắt kinh ngạc, đó hất cằm đầy vẻ đắc ý: "Con hái ở núi đấy, cây dâu tằm to lắm, quả kết thành từng chùm, từng chùm, đen bóng luôn." Nghe , Hoàng Tú Lan càng thêm ngứa ngáy trong lòng.
Bà bác cả nhíu mày: "Bên trong dâu tằm sâu đấy, trong thôn chẳng ai ăn thứ bao giờ.”
Nhan Yên tiếp lời: "Quả giống như quả dương mai, dễ sâu, vì thế thể ăn trực tiếp. Cần ngâm nước muối thật kỹ mới thể ăn.”
Sau khi Nhan Yên ngâm dâu tằm nước muối, chỉ vài phút , quả nhiên vài con sâu nhỏ nổi lên mặt nước. Cô ngâm ngâm nhiều , đến khi nước trong veo, còn cặn bẩn, Nhan Yên mới bóc một quả dâu tằm, nhận xét: "Ngọt ngọt chua chua, mọng nước, tươi ngon tuyệt vời.”
Dâu tằm giá hai mươi mấy đồng một cân, Hoàng Tú Lan vốn nỡ mua. Giờ đồ miễn phí, bà nhất định nếm thử: "Loại quả màu tím nhạt thì chua, còn những quả chín đỏ chuyển sang đen thì cực kỳ ngọt và giòn.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thấy hai con Hoàng Tú Lan và Nhan Yên cứ ăn hết quả đến quả khác ngon lành, bà bác cả cơn thèm ăn trỗi dậy. Bà nhịn mà nhón thử một quả dâu tằm. Quả thật là ngọt lịm!
Ở trong thôn họ cũng nhiều cây dâu tằm, nhưng chẳng ai dám ăn. Trước đây, dâu thường chỉ là thức ăn cho chim sẻ, hoặc chín rụng đầy xuống đất. Mọi đồn rằng dâu tằm dễ rắn và kiến bò qua nên độc. Trẻ con trong nhà nếu lén hái ăn mà phát hiện thì chắc chắn sẽ lớn đ.á.n.h cho một trận.