Rẻ hơn nhiều so với dự tính, Nhan Yên vui vẻ xách bộ đồ ăn về cửa tiệm.
Hết giờ kinh doanh, khi về nhà, Nhan Yên tặng quà cho Nhan Quốc Hoa: "Bố ơi, quà Ngày của Cha sớm đây ạ."
Nhan Quốc Hoa vuốt ve bộ đồ ăn mới, yêu thích đến mức nỡ rời tay.
Cô con gái chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Bố , bà chủ Trâu Hồng đó con là con gái của bố, liền giảm giá đến tận mười phần trăm lận đó."
Nhan Quốc Hoa chỉ "ồ" một tiếng, tỏ vẻ hững hờ hỏi: "Bà còn gì với con nữa ?" Nhan Yên: "Không gì hết ạ!"
Thấy bố thêm, Nhan Yên cũng truy hỏi nữa. Bỗng cô thấy tiếng mở khóa cửa ngoài phòng khách.
C.h.ế.t tiệt, cô để biên lai bàn !
Nhan Yên phi vội phòng khách, nhưng vẫn chậm một bước. Hoàng Tú Lan cầm biên lai tay, vô tình thấy cái tên ở góc bên , cảm thấy quen mắt lạ thường.
Hoàng Tú Lan lẩm bẩm: "Trâu Hồng? Nhan Quốc Hoa, cái tên quen thật đấy. nhớ hình như đây ông một bạn học tên !"
Nhan Quốc Hoa mặc tạp dề, ló nửa khỏi bếp, lập tức "bán " Nhan Yên sạch sẽ: "À, Yên Yên mua quà tặng nhân ngày lễ, nhưng may mua trúng cửa hàng của Trâu Hồng."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Kẻ phản bội!" Nhan Yên lườm bố một cái, đó sang năn nỉ Hoàng Tú Lan: "Sao con cửa hàng bán đồ ăn đó là của bạn học cũ của bố cơ chứ? Hơn nữa con quan hệ giữa bố với dì Trâu Hồng là , con vô tội mà!"
"Mặc kệ! Mẹ tức !" Hoàng Tú Lan thở phì phò thẳng phòng ngủ, cánh cửa đóng vang lên một tiếng "rầm" đầy giận dỗi.
Nhan Quốc Hoa những vội vã, ngược còn tít cả mắt, thì thầm với Nhan Yên: "Ha ha, đây là đầu tiên con ghen vì bố đấy! Quả nhiên trong lòng bà vẫn còn yêu bố nhiều."
Bò viên dai dai, c.ắ.n lập tức chảy nước.
Nhan Yên chẳng hề sợ hãi chút nào. Đôi vợ chồng cãi bao giờ giận quá một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-231.html.]
Quả nhiên, đến giờ cơm, chẳng Nhan Quốc Hoa dùng chiêu gì mà dỗ dành cho Hoàng Tú Lan hết giận .
Hai vợ chồng mật dính lấy , bố gắp thức ăn cho , gắp miếng rau cho bố.
Chà chà, khóe miệng của đồng chí Nhan Quốc Hoa suýt chút nữa nhếch tới tận mang tai. Nhan Yên chỉ vùi đầu ăn cơm, xoa xoa cái bụng đang kêu gào của .
Mà cũng chẳng ai buồn để ý đến cô.
Qua Ngày của Cha, tiết Hạ Chí, Tết Đoan Ngọ cũng lặng lẽ đến gần.
Dịp Tết Đoan Ngọ, đơn vị việc của Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan nghỉ liên tiếp ba ngày.
Vì hiếm dịp nghỉ dài ngày như , Nhan Quốc Hoa đề nghị cả nhà cùng du lịch với ông bà ngoại.
Nghe bố , Hoàng Tú Lan cực kỳ động lòng.
Bình thường đều bận rộn . Chủ nhật nghỉ, ai cũng chỉ dài ở nhà, lười nhúc nhích, ít khi dành thời gian cho cha . Nhan Quốc Hoa , cha tuổi tác cao, lỡ chuyện may, gặp một sẽ bớt một hối tiếc. Vì thế, cần thăm hỏi thường xuyên hơn, dù thì, bố của ông , ông gặp cũng chẳng gặp nữa.
Hiếm hoi lắm mới mấy ngày nghỉ liên tiếp, đưa cả nhà ngoài chơi, gắn kết tình cảm gia đình, thăm thú cảnh quan đất nước, lưu giữ thêm nhiều hồi ức .
Hoàng Tú Lan gọi điện thoại ngay cho cha . Sau khi nhận câu trả lời đồng ý, cô bắt đầu tính toán xem nên chơi.
Chỉ ba ngày nghỉ, xa quá thì , mất cả ngày đường lẫn về thì coi như phí hoài thời gian.
Nhan Quốc Hoa đề nghị leo núi. Nghe đến hai chữ "leo núi", mặt Nhan Yên nhăn nhúm , trông chẳng khác gì trái khổ qua. Leo núi thôi thấy mệt rã rời .
Thế nên cô đề nghị: "Đi biển ạ! Lớn từng mà con còn thấy biển nào."
Hoàng Tú Lan cân nhắc ý kiến của cả hai, : "Mặc dù bảo bệnh phong thấp của bà đỡ hơn nhiều, gần đây còn đau nữa, nhưng già mà leo núi thì dễ mỏi gối lắm. Hay là để gọi điện hỏi ý kiến ông bà xem ?"