Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:47:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Yên nhấn nút đổi một viên, đợi Hoàng Tú Lan về nhà, cô giở trò cũ: "Mẹ, con cho ăn kẹo , há miệng ."

Hoàng Tú Lan cảm thấy như một luồng chất lỏng ấm áp tràn cuống họng, bà chép miệng: "Kẹo gì lạ con? Vừa miệng là tan ngay, mà chẳng mùi vị gì cả?"

Nhan Yên: "Con mua bừa thôi mà, thích thì thôi ạ."

Hoàng Tú Lan cảm thấy bất tiện khó chịu gì, nên bà cũng để tâm đến chuyện vặt vãnh nữa.

Sau ba ngày buôn bán bận rộn, hôm chuẩn nghỉ bán, Thẩm Viên, Úc Nam Tri và Khâu Khả đều ghé qua tạm biệt cô, vì họ về nhà.

Úc Nam Tri: "Hy vọng kỳ nghỉ, thể ăn thật nhiều món kho mới ngon miệng!"

Khâu Khả: "Oa, nếu thì đúng là đáng mong chờ quá mất!"

Thẩm Viên với Nhan Yên: "Bọn em nghỉ hè, chị cũng nghỉ. Chị về quê em chơi ? Nhà em nhiều món ăn ngon!"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhan Yên: "Không , định qua thăm nhà cơ!"

Ý định rủ rê Nhan Yên về quê của Thẩm Viên thất bại, cô đành : "Thôi . Hết kỳ nghỉ hè gặp nhé."

Nhan Yên vẫy tay chào họ: "Ừ, gặp kỳ nghỉ."

Ngày đầu tiên nghỉ, Nhan Yên ngủ thẳng một mạch đến tận trưa. Tiếng giày cao gót lộp cộp lầu cứ qua . Dù tỉnh từ sáng sớm, nhưng Nhan Yên vẫn nướng, tận hưởng cảm giác triền miên chiếc giường lớn mềm mại.

Sau khi ăn trưa, buổi chiều cô câu cá cùng ông ngoại. Thời tiết nóng nực, khó chịu, thế nhưng hai bên bờ cắm thêm mấy chiếc dù lớn, nên đến câu cá chẳng những giảm mà còn vẻ đông hơn.

Không lúc nào Nhan Yên cũng may mắn. Hôm nay, cô và ông ngoại khá xui xẻo, câu cả tiếng đồng hồ mà vẫn dính con nào. Thấy khác liên tục câu cá, Nhan Yên bắt đầu nóng ruột.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-238.html.]

Ông ngoại động viên cô: "Bình tĩnh, đừng nóng. Câu cá thể vội vàng , khi cả một ngày trời cũng chẳng câu con nào ."

Nhan Yên gật gù, tiếp tục kiên nhẫn.

Mãi đến tận lúc chiều tàn, thùng nước của hai ông cháu vẫn trống trơn, đến một mảnh vảy cá cũng .

Ông cụ với Nhan Yên: "Hôm nay chúng câu con cá nào, tính là tích góp công đức cháu?"

Nhan Yên bao giờ nghĩ đến khía cạnh , cô sự lạc quan của ông ngoại lây nhiễm. Cô theo ông ngoại về nhà ăn cơm, cùng hai ông bà dạo tập thể d.ụ.c quanh công viên ngay chung cư.

Tối về đến nhà, cô bắt đầu sắp xếp hành lý, chuẩn sáng sớm mai xuất phát đến Giang Lăng.

Vài tiếng , Nhan Yên ở trạm dừng cao tốc. Tống Cẩm ngay cổng , xa xa vẫy tay gọi cô: "Yên Yên, chị ở đây !"

Hôm nay là thứ Bảy, Tống Cẩm nghỉ nên cố tình đến đón cô.

Nhan Yên kéo hành lý chạy tới: "Chị dâu, em phiền chị ."

Tống Cẩm nhận lấy hành lý: "Đều là một nhà cả, mấy lời khách sáo đó gì. Đi thôi, về nhà với chị, sáng tinh mơ trai em chợ mua đồ ăn, tự tay xuống bếp nấu nhiều món ngon chờ em đó."

Nghe món ngon, mắt Nhan Yên lập tức sáng rỡ.

Tống Cẩm lái xe tới đón cô. Chị đặt hành lý cốp , còn Nhan Yên nhanh nhẹn chui ghế phụ . Chiếc xe từ từ lăn bánh. May mắn là giờ cao điểm nên đường phố kẹt xe.

Tống Cẩm lái xe : "Yên Yên , chị thật sự ngưỡng mộ mấy đứa mở tiệm buôn bán, tự chủ, thích nghỉ lúc nào thì nghỉ. Chứ bọn chị đúng là nô lệ tư bản, chỉ nghỉ đúng một ngày cuối tuần. Ngày mai lẽ chị công ty , hôm nay chị dẫn em chơi, lát nữa em nhớ đường về nhé. Mai em tự dạo một , ?"

Nhan Yên gật đầu: "Được ạ, công việc của chị quan trọng hơn mà. Thật mở cửa tiệm thảnh thơi như chị nghĩ . Có những lúc quá bận rộn thì mệt phờ , lo lắng món mới bán , bận tâm đủ thứ việc lặt vặt. Đi chỉ cần thành công việc của là xong. Còn em quản lý bộ thứ trong cửa hàng, đầu óc thường xuyên căng thẳng, áp lực lớn, nên mới tranh thủ nghỉ ngơi thư giãn thôi ạ."

 

Loading...