Nhan Yên suy nghĩ một lát, : “Quán chị món ngon nào thì cho năm cái mỗi món !”
Nghe , cô chủ trẻ khuyên bảo: “Nhiều lắm đó cô. Quán nhiều món khác nữa: đồ uống lạnh, cơm nắm thịt bò... Nếu cô mua hết thì một cô xách nổi !”
thật, một Nhan Yên chỉ hai tay, nếu mua quá nhiều thể sẽ ăn hết, thì thật lãng phí.
Cô : “Thế mỗi loại bánh bao lấy năm cái , lấy cơm nắm.”
Lúc cô chủ trẻ đóng gói giúp cô, cô hỏi Nhan Yên: “Mấy vị bánh bao khác đều còn, chỉ còn đúng một cái bánh bao thịt bò, cô lấy luôn ?”
Nhan Yên ngậm nửa cái bánh bao chiên trong miệng, đáp nhanh: “Muốn chứ.”
Vừa lấy bánh bao chiên tới tay, cô lập tức mùi thơm kích thích.
Cô c.ắ.n thử một miếng bánh bao chiên, lớp đế giòn xốp, thơm nức mũi. Vỏ bánh mỏng, nhân thịt đầy đặn, c.ắ.n ngập răng, vị ngon ngọt của nhân thịt heo lập tức bùng nổ trong khoang miệng...
Quả thực ảo giác, bánh bao chiên ở đây mùi lúa mạch nồng đậm, còn hơn cả các loại mì và bánh bao cô từng ăn. Hương vị đậm đà và sâu sắc hơn hẳn. Cũng tiệm cô trộn nhân bánh thế nào, thật tươi, thật mềm, nhiều nước.
Nhan Yên tưởng sủi cảo và chả giò nhân thịt heo trộn bắp ngon lắm , nghĩ tới bánh bao chiên của tiệm còn vượt trội hơn.
Bánh bao tươi, cô bao giờ ăn bánh bao chiên ngon đến thế. Chị dâu giới thiệu thật đúng chỗ!
“Gói thêm ba mươi chiếc bánh bao chiên giúp , mua mang về.”
Nghe Nhan Yên , cô chủ tiệm bánh bao dở dở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-241.html.]
Cô chủ trẻ đóng gói hết bộ bánh bao chiên cho Nhan Yên, Nhan Yên chuyển khoản thanh toán, dịch chuyển sang bên cạnh ăn nốt nửa cái bánh bao chiên còn thừa trong tay.
Nhan Yên nghiền ngẫm bánh bao chiên trong miệng, bất chợt than thở.
“Không hợp khẩu vị của cô ?” Chẳng từ lúc nào, cô chủ tiệm bánh bao giao việc cho khác, tới mặt Nhan Yên.
Cô lắc đầu: “Hợp, hợp luôn, bánh bao chiên của tiệm cô ngon lắm, chỉ là nghĩ đến khó thể ăn bánh bao chiên ngon như thế nữa, thấy đau khổ quá.”
Nghe , cô chủ tiệm bánh bao híp mắt, đôi mắt cong cong: “Như !”
Nhan Yên cho rằng đối phương đang khảo sát mức độ hài lòng của khách hàng, bèn bổ sung: “Bánh bao chiên của tiệm cô khác những tiệm khác, đậm mùi bột, nhân thịt cũng tươi hơn nhiều tiệm, ăn ngon tuyệt.”
Cô chủ tiệm bánh bao : “Đó là vì chúng ngày nào bán hết ngày đó. Bột mì để càng lâu sẽ mất mùi thơm và dinh dưỡng. Quán tuy đắt hơn chút đỉnh, nhưng chúng dùng thịt heo nhà nuôi, bộ nguyên liệu đều đảm bảo tươi mới.”
Nhan Yên trợn tròn mắt: “Chuyện cơ mật như mà chị cũng thể tùy tiện thế ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đối phương : “Chẳng qua là gặp cô thấy thiết, nên trò chuyện thêm vài câu. Được , việc đây.”
Cô chủ tiệm bánh bao trở cửa hàng. Nhan Yên cầm ô che nắng, tay xách mấy túi nhựa, bao lớn bao nhỏ. Vì tay còn rảnh rỗi, cô thể lấy điện thoại đặt xe ngay .
Bánh bao đóng gói trong hộp, thêm hai túi nhựa bọc bên ngoài nên cần lo vấn đề thấm dầu. Cô nhét bánh bao trong ba lô, quải ở phía lưng.
Nhan Yên rút điện thoại di động , mở ứng dụng đặt xe. Rất nhanh màn hình hiện lên thông tin tài xế nhận đơn, đang về phía cô.
Cô cất bước rời khỏi tiệm bánh bao, dự định đến bên đường đợi. Vừa vài bước, hai đường phía bỗng va . Lập tức, một ông lão kêu “Ôi!” một tiếng rõ to ngã vật đất, bắt đầu màn kịch của : “Cái thằng nhóc mắt ! Cậu đụng gãy chân ! Mau bồi thường tiền t.h.u.ố.c men, tiền đền bù tổn thất tinh thần cho ngay!”