Đối diện với ánh mắt dò xét của đám đông xung quanh, trai trẻ lo lắng bất an. Anh theo bản năng khụy gối xuống đỡ ông già dậy, vội vàng giải thích: "Cháu hề đụng ông, là ông tự va cháu."
Ông già nắm c.h.ặ.t t.a.y , nước mắt nước mũi giàn giụa, rên rỉ kể lể: "Cái thằng nhãi ranh , đụng trúng mà xin , còn đổ thừa! Cậu ỷ còn trẻ mà bắt nạt già ? Cậu thật sự là đồ táng tận lương tâm!"
Đám đông dừng vây xem ngày càng đông, khiến Thẩm Mộc cực kỳ khó chịu. Sự bất an còn tệ hơn cả cảm giác sân khấu. Anh như thấy rõ những tiếng xì xào bàn tán, họ đang chụm đầu ghé tai chỉ trỏ .
Ông già than vãn ôi ôi rằng đau chân đau, nhưng lực nắm tay mạnh mẽ đến bất ngờ.
Thẩm Mộc sợ nếu giằng sẽ vô tình ông cụ thương thật, nên đành nhẫn nại giải thích: "Thật sự là nãy ông va cháu, cháu tránh nhưng kịp."
Ông già: "Cậu dám bảo già lẩm cẩm, cố tình bắt vạ hả! Này nhóc, giới trẻ các kiếm tiền dễ, ngày nào cũng tăng ca. cũng cháu trai mà! thật, nếu lừa , cứ để đường xe tông c.h.ế.t!"
Màn thề thốt ba hoa chích chòe, lời lẽ t.h.ả.m thiết đến mức nếu Thẩm Mộc trong cuộc, suýt tin. Huống chi là những qua đường đang vây xem.
"Vừa nãy thấy bộ, điện thoại còn chụp hình , ông cụ ơi, rõ ràng là ông chủ động va ." Nhan Yên quơ quơ chiếc điện thoại, một lượt đám đông : "Xung quanh đây chắc chắn cửa hàng lắp camera. Nếu vẫn đồng ý, chúng cứ gọi cảnh sát đến giải quyết cho khách quan."
Thấy chuyện bại lộ, ông già trừng mắt cô một cái đầy hằn học.
Ông giả vờ cam tâm, giật mạnh rơi chiếc túi nhựa khỏi tay trai, loạng choạng bò dậy khỏi mặt đất. Vừa thấy chiếc xe buýt chạy đến, ông lập tức vội vã chạy lên xe.
Đám đông vây xem: (Sững sờ)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-242.html.]
C.h.ế.t tiệt, nãy còn thương hại lão già yếu đuối , kết quả là ngoắt 180 độ, hóa ông cố ý va khác để lừa tiền!
Mấy quả vải rơi xuống vương vãi khắp mặt đất. Nhan Yên khom lưng nhặt những trái lăn gần chân , bỏ túi giúp trai . Cô hỏi: "Anh chứ?"
Anh ngơ ngác đáp: "Không, cả."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô lùi vài bước, dừng hẳn , khi rõ khuôn mặt đối phương, Nhan Yên thoáng kinh ngạc. Anh thật sự . Vẻ mang tính tấn công áp chế, mà ôn hòa như gió xuân, thanh nhã như tre trúc chốn núi rừng.
Thấy , Nhan Yên cúi đầu màn hình điện thoại. Chiếc xe chỉ còn cách cô hai trăm mét. Sắp kịp ! Cô vội vã chạy tới bên đường, thấy chiếc xe với biển quen thuộc đang lăn bánh đến...
Thẩm Mộc chằm chằm mấy quả vải cô đưa tới, ngắm thật lâu. Khoảnh khắc cô khom lưng, một làn gió nghịch ngợm cuốn bay vài sợi tóc đuôi ngựa, khẽ phớt qua gò má . Trái tim Thẩm Mộc đập như sấm rền. Anh nâng niu ba trái vải trong lòng bàn tay, định chạy theo cô thì "Bụp", túi bánh bao rơi từ chiếc ba lô cô đeo lưng thu hút ánh mắt .
Anh nhặt túi bánh bao lên, quanh quẩn bốn phía.
chỉ trong chớp mắt, bóng dáng cô biến mất.
Nhan Yên trở khu dân cư, về đến nhà họ chị dâu. Lúc , cả nhà chị mới tỉnh giấc. Anh họ Nhan Lỗi đang trong bếp chuẩn bữa sáng, còn Tống Cẩm thì đang sắp xếp cặp sách cho con, chờ ăn xong sẽ đưa con gái đến trường mầm non.
Nhan Yên lấy bánh bao , chia sẻ cùng . Bình thường Tống Cẩm hiếm khi mua bánh bao chiên ở tiệm . Không vì đắt đỏ, mà vì thức quá sớm để xếp hàng. Ai cũng cả ngày mệt mỏi, lấy sức để dậy xếp hàng lúc trời còn tờ mờ sáng?
Tống Cẩm : "Nhờ phúc Nhan Yên, hôm nay nhà lộc ăn ." Rồi chị tiếp: "Sao em mua nhiều thế? Chúng ăn hết. Để chị cất tủ lạnh cho em nhé. Lúc nào em ăn thì lấy hâm nóng là ."