Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:48:04
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thịt tôm nhào nặn nhiều khiến nhân độ dai giòn.

Nhan Yên kinh ngạc, vị bánh bao ngon quá .

Loại bánh bao nào của tiệm cô chủ trẻ cũng đều ngon, trừ việc bán đắt hơn những tiệm khác một chút.

Nhan Yên nếm thử lượt từng cái, cô vuốt ve cái bụng, no quá, thật thỏa mãn!

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Chờ chút, cô cảm thấy gì đó sai sai?

Sao chỉ bốn vị? Túi bánh bao thịt bò to đùng của cô mất ?

Nhan Yên lục tìm trong ba lô, nhưng tìm thấy. Cô nhớ cô chủ trẻ đóng gói hộp bánh bao thịt bò kỹ, khi cô nhận thì tiện tay bỏ trong ba lô...

Lúc lên xe đó, cô tháo ba lô xuống, phát hiện dây kéo kéo xuống một chút. Thấy bánh bao vẫn còn bên trong nên cô kéo dây kéo , nhưng lúc đó cô để ý kĩ.

Bây giờ nghĩ , hẳn là khi đó cô rơi mất túi bánh bao thịt bò .

Bởi vì chỉ còn duy nhất túi đó, nên cô dự định mang về chia ăn.

Nếu sớm sẽ mất, cô tự ăn luôn cho .

Nhan Yên ăn bánh bao thịt bò, cô cảm thấy khó chịu. Cảm giác thỏa mãn bữa ăn no nê cũng thế bằng nỗi buồn rầu vì mất túi bánh bao thịt bò.

Ăn sáng xong, buổi trưa Nhan Yên tới một quán cơm mà chị dâu đề cử.

Chiều đến, cô tiện đường đến nhà trẻ đón Nhan Mạt giúp chị dâu.

Có Nhan Yên đón con giùm, Tống Cẩm cần sốt ruột chạy về từ đơn vị.

Thành phố mà Phùng Anh ở hiện nay quá phồn hoa, thế nên mỗi ngày chỉ hai chuyến xe: sáng sớm và tối muộn.

Nếu chuyến tối, đường trong khe núi sẽ tối om, đèn đuốc chẳng , đường cũng dễ .

Chỉ thể xe sớm. Theo như Phùng Anh , từ trấn đến thôn xóm của chị hơn hai tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-244.html.]

Nếu cô xếp hàng mua bánh bao thịt bò chắc chắn sẽ lỡ chuyến tàu. Hơn nữa, cô hẹn giờ với Phùng Anh. Để đón cô, chị Anh Anh cố ý xin nghỉ nửa ngày, Nhan Yên thể thất hứa với .

Còn bánh bao thịt bò, nếu cơ hội trở thành phố , cô nhất định mua ăn thử.

Do ngày mai dậy sớm, nên đêm nay Nhan Yên ngủ từ sớm.

Hôm trời còn sáng, đồng hồ báo thức vang lên. Cô rửa mặt xong, vì sợ đ.á.n.h thức họ chị dâu còn đang ngủ, nên cô rón rén xách hành lý rời .

Giờ khó bắt xe ở ven đường, Nhan Yên bèn đặt xe app, thẳng tới ga xe lửa.

Nơi đó tàu cao tốc, chỉ xe lửa, cũng may quá xa Giang Lăng, tàu hai tiếng rưỡi là tới.

ở ga tàu, mua bánh mì và sữa bò lấp đầy bụng. Sau khi lên xe, Nhan Yên nhét điện thoại ba lô đeo ngực.

Cô tìm vị trí của , trai nhiệt tình đặt hành lý của cô lên kệ. Cô ôm ba lô ngủ một lát, nhanh tới sân ga.

Trước khi xuống xe, cô nhờ khiêng hành lý xuống giúp.

Cô đưa một hộp sữa bò cảm ơn, thừa lúc xua tay, cô vứt hộp sữa bò chạy biến.

Vừa rời khỏi máy điều hòa trong toa xe, nóng từ bên ngoài lập tức hắt , suýt chút nữa nuốt chửng Nhan Yên.

Trên đỉnh đầu mặt trời nóng bức sáng rỡ, nhưng sân ga cũ kỹ cũng thể khiến Nhan Yên nhụt chí mà bỏ cuộc.

Cô quải ba lô lên, cầm ô che nắng, kéo hành lý theo dòng rời khỏi sân ga.

Nhan Yên đảo mắt quanh một vòng, liền thấy Phùng Anh đang vẫy tay gọi: "Yên Yên, ở đây !" Cô phấn khởi kéo hành lý chạy tới: "Chị Anh Anh!"

Phùng Anh: "Yên Yên, em ăn trưa đường ?"

Nhan Yên gật đầu: "Sáng sớm em ăn bánh mì và sữa , bây giờ đói lắm."

Phùng Anh gật đầu: "Được, chúng ngoài mua chút đồ ăn nhẹ mang theo đường ăn."

Phùng Anh tiếp: "Thôn chị khá xa đây, chúng xe buýt lên thị trấn . Đến thị trấn , sẽ xe đặc chủng đến đón chúng ."

 

Loading...