Nhan Yên lấy điện thoại từ ba lô : "Vâng, để em nhắn tin báo bình an cho ba em ."
Phùng Anh: "Phải , đừng để chú dì sốt ruột."
Rời khỏi sân ga, từng chiếc taxi đậu san sát ở cửa, các tài xế liên tục hỏi các cô , thuê xe .
Hai cô gái các tài xế taxi nhiệt tình vây quanh. Bọn họ lời nào, chỉ lắc đầu.
Một tài xế taxi sốt ruột: "Mấy cô cứ yên tâm, bọn nhiệt tình thôi mà."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên đáp: "Các chú quan tâm cháu, các chú quan tâm đến ví tiền của cháu thì ."
Phùng Anh bật thành tiếng: "Kinh phí đội nhiều, chỉ đành xe buýt thôi. Khổ cho em , Yên Yên."
Nhan Yên cũng kiểu nuông chiều từ bé, ở nhà cô cũng thường xuyên giúp đỡ việc nhà: "Không khổ ạ, em đến đây chính là để trải nghiệm khổ sở mà."
Thịt ba chỉ chiên xèo xèo trong chảo dầu, ăn kèm với cơm độn khoai lang.
Con đường từ thành phố tới thị trấn lát thành đường nhựa đen uốn lượn, khá vững chãi.
Bên trong xe buýt điều hòa, mở cửa sổ để gió tự nhiên lùa . Làn gió mang theo nước ẩm nóng, nhưng vẫn dễ chịu hơn là khi đóng kín cửa. Tiền vé 13 đồng một , do đội chi trả.
Nhan Yên tới l..m t.ì.n.h nguyện, lương, nhưng bao ăn ở, tiền vé xe buýt cũng gồm trong đó.
Vừa nãy trong thời gian chờ xe buýt tới, Nhan Yên cửa hàng gần đó mua bánh bích quy sữa và nước khoáng.
Gió nóng cứ luồn , phả thẳng trán cô, khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô lấy đồ ăn nhẹ mua , chia sẻ với Phùng Anh.
"Chị đói , em ăn ." Phùng Anh xua tay. Bên chân chị là một chiếc túi nhựa lớn màu đen, hầu hết đồ chị mua là nhu yếu phẩm hàng ngày, mua cho riêng , cũng mua giúp cho mấy bạn trong đội.
Nhan Yên đành ăn một .
Mở bọc , mùi sữa nồng đậm phả từ bánh bích quy, len lỏi cánh mũi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-245.html.]
Cô c.ắ.n nửa miếng bánh, "răng rắc" một tiếng, bánh bích quy giòn, thơm nồng vị sữa.
Vài món ăn vặt đơn giản cũng đủ khiến tâm trạng cô hơn nhiều.
Dọc theo đường , Phùng Anh giới thiệu các địa danh cho Nhan Yên, hoặc kể về những câu chuyện thú vị xảy ở nơi .
Nhan Yên ăn bánh bích quy, kể chuyện một cách say sưa. Thời gian cứ thế trôi trong vô thức. Nửa tiếng , chiếc xe buýt tới thị trấn.
Phùng Anh dẫn Nhan Yên tới bóng cây mát mẻ, hóng gió tránh nắng gắt, chờ chiếc 'xe đặc chủng' tới đón.
Trước khi lên xe buýt, Phùng Anh gọi điện thoại cho sẽ tới đón. Nếu bộ tốn hai tiếng đồng hồ, nhưng bằng xe thì chỉ cần nửa tiếng.
Trong lúc chờ đợi, một cụ bà tới bóng cây, hẳn là bà cũng đang đợi tới đón.
Rất nhanh, một chiếc xe điện tới đón bà cụ. Nhan Yên và Phùng Anh vẫn chờ.
Phùng Anh an ủi cô: "Đường núi dễ , thể sẽ đến trễ một chút."
Nơi thoải mái hơn ngôi xe buýt, Nhan Yên bên lề đường, chống cằm: "Dạ, em vội , chị Anh Anh cũng xuống đợi một lát ."
Vài phút , một chiếc xe điện ba bánh cũ kỹ dừng xịch ngay mặt hai cô.
Thấy Phùng Anh chuyện với tài xế, định lên xe, Nhan Yên trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi Phùng Anh: "Cái... cái xe điện ba bánh là 'xe đặc chủng' mà chị ạ?"
Phùng Anh gật đầu: " , xe còn hỏi mượn trưởng thôn đấy."
Nhan Yên chuẩn tâm lý cho một chiếc xe van, hoặc ít nhất cũng là loại mái che kín gió.
Chiếc xe điện ba bánh mui che, nếu lên chỉ thể hứng trọn nắng trời gay gắt.
Đến cũng đến , chỉ là xe điện ba bánh thôi ? Trong cửa hàng của cô cũng một chiếc xe điện ba bánh đấy!
Nhan Yên theo Phùng Anh lên xe điện ba bánh. Bên trong hai băng ghế nhỏ, cô với Phùng Anh mỗi một cái.