Con đường từ thị trấn thôn lổn nhổn ổ gà ổ voi, khiến chiếc xe xóc nảy đến mức khó lòng chịu đựng.
Hai cô gái cầm ô che nắng, bám chặt thanh giá đỡ của chiếc xe ba bánh, suýt chút nữa thì hất văng ngoài.
Một chiếc xe máy rú ga chạy vụt qua, cuốn theo là làn tro bụi mịn màng cuồn cuộn như bão cát.
Phùng Anh kịp thời nhắc nhở: "Nhanh! Nhắm mắt , nín thở !"
Một tay Nhan Yên giữ thanh giá đỡ, một tay khác che nắng, còn tay thứ ba để bịt miệng mũi .
Nhan Yên chỉ còn cách theo Phùng Anh, đối diện với khó khăn mà kịp chống cự.
Không trải qua bao nhiêu đợt gió cát như , chiếc xe điện ba bánh cuối cùng cũng chạy một lối nhỏ, sâu thôn xóm từ từ dừng .
Tài xế xe điện ba bánh : "Đến ."
Nhan Yên ngước chiếc đầu đang lắc lư nổ tung, cảm giác như bộ não hóa thành một mớ hỗn độn.
Cô Phùng Anh dìu xuống xe, vững vàng.
Khuôn mặt Phùng Anh lấm lem bụi bẩn, những vệt mồ hôi chảy dài rửa trôi lớp bụi, trông cực kỳ buồn . Nhan Yên nhịn , bật khúc khích: "Chị Anh Anh, mặt chị..."
Cười một lúc, Nhan Yên mới chợt nhận mặt mày cũng xám xịt chẳng kém, nụ môi cô cứng .
Phùng Anh: "Chị đưa em rửa mặt, tắm rửa . Đêm nay em ở chung phòng với chị. Sáng sớm mai, chị sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho em."
Đột nhiên nhớ điều gì, cô vỗ trán: "Suýt chút nữa em quên mất, em mang theo một túi bánh bao chiên, định cho nếm thử. Chỗ tụi tủ lạnh ạ?"
"Không em. Đường sá trong khu ký túc xá cũ kỹ khó di chuyển, hơn nữa công việc hằng ngày của tụi chị cho phép chúng quá xa xỉ. Mình đến đây là để giúp đỡ nghèo, chứ để hưởng thụ cuộc sống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-246.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Sau khi giải thích xong, Phùng Anh : "Có điều vẫn cách để bảo quản."
Cô cột chặt túi bánh bao chiên của Nhan Yên , ngâm nó trong một chiếc chậu nước lạnh, đồng thời bỏ cả chậu hầm ướp lạnh.
"Nhiệt độ trong hầm thấp hơn bên ngoài nhiều, chắc chắn sẽ hỏng ." Phùng Anh chỉ một miếng thịt heo tươi: "Miếng thịt heo bọn chị mua hồi sáng, bỏ trong hầm như thế , thể giữ đến tận buổi chiều mà vẫn tươi."
Phùng Anh là một cô gái nhiệt tình, dặn dò Nhan Yên chuyện từ nhỏ tới lớn: "Nơi là ký túc xá của đội chị, xa văn phòng là mấy. Lát nữa em nhận đất công xem thử, trong thôn còn trường học nữa.”
Đi một đoạn, họ đột nhiên dừng . Phùng Anh chỉ một căn nhà gỗ thô sơ trong sân, nhỏ: "Đây là buồng tắm dã chiến của đội tự dựng lên. Chỗ là nơi bọn chị trữ nước nóng. Bởi vì trong thôn máy nước nóng, đều như để tắm rửa."
Nhìn mấy cái lu lớn đựng nước đặt trong sân, bên đặt một tấm nhựa trong suốt để tránh bụi, Nhan Yên ngỡ ngàng: "Nếu trời mưa thì ạ?”
Phùng Anh đáp: "Trời mưa thì chỉ còn cách nấu nước tắm thôi, khá là phiền phức. Chị sẽ ngoài canh cho em, em tắm ."
Nhan Yên cầm một chiếc thau nhựa và khăn mặt cùng dép lê của , sự giúp đỡ của Phùng Anh, cô xếp đầy thau nước nóng.
Vì chỉ một thau nước, cô chỉ thể tắm rửa một cách đơn giản, nhanh chóng.
Mấy phút , Nhan Yên bước khỏi buồng tắm, đến phiên Phùng Anh rửa mặt, Nhan Yên liền ở bên ngoài canh giúp chị.
Cô rảnh rỗi chờ đợi, mà tiện thể giặt giũ luôn quân áo bẩn của . Nơi hệ thống cung cấp nước sinh hoạt hiện đại, chỉ giếng nước cổ, dùng sức để bơm nước, gánh mang .
Thứ đồ cổ , Nhan Yên từng thấy trong nhà bác cả ngày xưa. Mấy năm nhà bác cả lắp đặt hệ thống cấp nước sinh hoạt, ống dẫn gas... Mọi đều ăn uống bằng nước máy, nước giếng lạnh nhạt từ lâu.
Nước bơm từ giếng thì đông ấm hè mát, những ngày hè thể ngâm dưa hấu và các loại rau củ khác, hiệu quả ướp lạnh vô cùng .
Nhan Yên lâu dùng món đồ , cô thao tác vui vẻ.