Lúc Phùng Anh rời khỏi buồng tắm, thấy Nhan Yên giặt xong quần áo, đang bắt đầu gội đầu.
Phùng Anh đột nhiên cũng cảm thấy da đầu ngứa ngáy. Tro bụi đường xá vẫn còn dính tóc phủi hết, dù cho hôm qua mới gội đầu, vẫn nên gội thêm nữa thì hơn...
Hai gội đầu xong, dùng máy sấy tóc hơ khô.
Sau khi tắm rửa quần áo sạch sẽ, lỗ chân lông giãn nở, cả cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Phùng Anh dẫn Nhan Yên dạo quanh thôn, giới thiệu với cô đây là nhà thôn trưởng, đó là nơi đội của họ việc. Sau đó, cô chỉ qua một căn phòng mới xây ở cách đó xa: "Đó là trường học trong thôn. Em theo chị, chị giới thiệu giáo viên cho em quen. Anh cũng là sinh viên đại học từ quê lên, mới trở về đây lâu."
Nhan Yên giật : “Bình thường ai thi đậu đại học và rời khỏi thôn thì ít nguyện trở về. Anh chịu góp một phần năng lực xây dựng quê hương, thật là lợi hại!"
Phùng Anh gì đó nhưng thôi.
Khi tới trường, đám nhỏ đang học thể d.ụ.c do một đội viên trong đội đảm nhiệm vai trò giáo viên. Giáo viên chính thức đang tạm thời việc, nên mặt ở đây.
Phùng Anh với Nhan Yên: "Không , ngày mai chắc em thể gặp ."
Bỗng, cô nhận một cuộc điện thoại, cần về văn phòng họp ngay. Cô bèn với Nhan Yên: "Em thể tự trở về ?"
Nhan Yên đáp: "Được chứ ạ, chị việc thì cứ !”
Phùng Anh yên lòng dặn dò cô: “Chị đưa chìa khóa ký túc xá cho em. Nếu việc gì nhớ gọi điện thoại cho chị, đừng ngại phiền phức. Em tới đây, chị phụ trách sự an của em, ?"
Nhan Yên ngoan ngoãn trả lời: "Em ạ, chị Anh Anh."
Cô chia tay Phùng Anh, chậm rãi trở về. Trên đường ngang qua một vườn trái cây, những quả lê mọc cành rủ xuống, to như đóa hoa lê, trái cây mượt mà, căng mọng nước.
Mùi thơm của trái cây lũ lượt bay tới, cô giống như hương thơm từ cả vườn lê bắt giữ!
Nhan Yên ngửi thấy hương lê trong veo, say sưa ngớt.
Cành quả buông xuống, nặng trĩu như chịu nổi gánh nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-247.html.]
"Muốn ăn ?" Phía truyền đến một giọng .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên đầu . Đó là một phụ nữ trung niên da ngăm, hình mập mạp. Bà chiếc cằm chẻ, gò má tròn trịa, chiều cao trung bình, híp mắt, dáng vẻ trông ôn hòa, phúc hậu. Đối phương hái ngay quả lê mặt, đưa cho cô.
Nhan Yên vô cùng cảm động.
Ôi, nơi thật chất phác, thôn dân thật bụng, thế mà chủ động tặng trái cây cho cô.
Cô chút do dự: "Vậy thì tiện cho lắm ạ!"
Đối phương nhét quả lê trong lòng cô: "Không , cô cứ cầm !"
Nhan Yên nâng quả lê, trong lòng trăm mối ngổn ngang: "Cám ơn thím!"
Cô thể cưỡng sức quyến rũ của quả lê, cô lau vỏ quần áo, c.ắ.n mạnh xuống. Thịt quả kêu lên tiếng "răng rắc", thật lanh lảnh và tươi ngon!
"Không gì." Dừng một chút, đối phương giơ bàn tay mở cho Nhan Yên xem: "Mười đồng tiền."
Trong mắt Nhan Yên tràn ngập thắc mắc: "Hả?"
Đối phương nhấn mạnh, : "Một quả lê, mười đồng tiền."
Lúc Nhan Yên rõ. Đây chính là kiểu ép mua ép bán đây mà! Cô bĩu môi: “Một quả lê bán mười đồng? Thím tưởng đây là cướp ngân hàng cho nhanh ?"
Người phụ nữ béo thấy Nhan Yên vẫn chịu rút tiền, bà càng hề nao núng, hăm dọa: “Tốt thôi, cô trả tiền đúng . Lát nữa mà đội kiểm tra của cấp tới, sẽ tố cáo mấy cán bộ đội cô trộm lê vườn nhà !”
Nhan Yên sợ rắc rối, nhưng cô gây thêm phiền phức cho Phùng Anh.
Lỡ như mà ăn hàm hồ, gây ảnh hưởng đến công việc của Phùng Anh thì . Suy xét một lúc, Nhan Yên đành móc mười đồng .
Cô quả lê c.ắ.n một miếng, cảm giác nó chẳng còn vị ngọt nào nữa. Thôn dân chân chất thật thà ư?
Khi về, Nhan Yên nhận tin nhắn của Phùng Anh, dặn cô cẩn thận Thím Mập. Nếu gặp bà , đừng nhận ăn bất cứ thứ gì Thím Mập cho, vì bà lấy giá cực kỳ cắt cổ.