Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:48:23
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Xuân Đào cố chấp đáp: "Đến nơi ạ, căn nhà gốc cây đào cửa chính là nhà em."

Nhan Yên ngước , quả thật chỉ còn cách hai, ba mét.

Nhan Yên thể thuyết phục Xuân Đào nữa, hơn nữa đến nơi . Cô đành chịu thua, giãy giụa nữa, cứ như một con đà điểu, vùi mặt bờ vai gầy gò của cô bé.

Xuân Đào cõng Nhan Yên nhà chính, mang đến một chiếc ghế gỗ: "Chị đây ạ."

Sau đó cô bé hổ vuốt tóc, ngượng nghịu : "Nhà em bừa bộn một chút." Nhan Yên quanh, quả thực là bừa bộn, chứ chỉ là "" .

Ở góc nhà, các loại vỏ giấy, chai nhựa, cùng nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh khác chất đống lên . Theo cách của ngoài, đây đều là phế liệu, đồ ve chai còn giá trị, nhưng gia đình Lý Xuân Đào vẫn góp nhặt về, nỡ vứt .

"Đào Đào, cháu về đấy ?" Giọng một cụ già vọng từ phòng ngủ.

Rất nhanh, một bà lão lưng còng bước .

Lý Xuân Đào : "Bà ơi, chị gái trong đội tình nguyện trật chân, cháu đưa chị về nhà ạ."

Đôi mắt đục ngầu của bà cụ hướng về phía Nhan Yên: "Cháu gái, cháu cứ yên đây nhé, để Xuân Đào nhờ thím chữa chân giúp cháu."

sang dặn Xuân Đào: “Cháu đói bụng ? Bà nướng bánh ngô cho ăn. Con gọi thím giúp chị gái .”

Lý Xuân Đào sờ bụng: "Cháu đói ạ."

Bà cụ hiền: "Được, bữa cho hai đứa."

Lý Xuân Đào với Nhan Yên một câu chạy tìm thím cho là giỏi chữa bệnh. Rất nhanh cô bé về, thở hổn hển: "Nhà thím khóa cửa , ngoài ruộng cũng chẳng ai cả. Cháu sẽ qua đó lát nữa."

Đang lúc hai chuyện, Bà Lý (Bà nội của Xuân Đào) bưng một chiếc bát tô to, bên trong là mấy chiếc bánh ngô vàng óng xếp chồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-263.html.]

Bà Lý ân cần với Nhan Yên: “Cháu gái, cháu đói ? Bà bánh ngô , sạch sẽ, bẩn , cháu dùng thử nhé?”

Bánh ngô vàng ruộm, tỏa mùi thơm nồng nàn của bắp ngọt ngào xộc thẳng mũi. Giữa trưa Nhan Yên chỉ ăn vội một miếng cơm nắm, giờ thấy đói, thấy những chiếc bánh ngô hấp dẫn , cô lập tức thèm thuồng: "Cháu cảm ơn bà ạ, cháu xin phép khách sáo nữa."

Bà Lý đưa bát cho Xuân Đào cầm, mang một chiếc ghế nhỏ đến đặt mặt Nhan Yên. Nhan Yên cầm lấy một chiếc bánh ngô, màu vàng cam xen lẫn. Cô c.ắ.n một miếng, hương thơm đậm đà của bắp ngay lập tức lan tỏa trong khoang miệng.

Bánh từ bột bắp tươi trộn nhiều nước, nên bên ngoài giòn rụm do chiên vàng, còn lớp bên trong mềm ẩm. Chiếc bánh ngô ngọt lịm!

"Cháu thích ăn bánh ngô bà nhất, chị ơi, chị thích ?" Xuân Đào cầm một chiếc bánh, đang ăn ngon lành, bỗng sang hỏi.

Nhan Yên mỉm : "Vị bắp đậm đà, ngọt ngào, chị cũng thích lắm."

Bà Lý, với mái tóc hoa râm, làn da ngăm đen, là một bà cụ gầy gò, chân chất.

Nghe Nhan Yên khen ngợi, bà cụ đỏ bừng mặt, vui vẻ : "Bà còn sợ hợp khẩu vị của cháu. Thích là , ăn nhiều , trong bếp vẫn còn đấy."

Nhan Yên: "Cháu cảm ơn bà ạ."

Nhan Yên đang gặm bánh ngô thì chợt thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa. lúc , một giọng quen thuộc vang lên: "Bà ơi, Lý Xuân Đào ở nhà ?"

Xuân Đào ló đầu , mừng rỡ gọi: "Thầy Trần!"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Trần Mặc ngạc nhiên: "Con về . Vừa thầy chuyện , là về việc học hành của con."

Lý Xuân Đào: "Xin thầy Trần, con học nữa."

Trần Mặc ôn tồn: "Con còn nhỏ, thể bỏ học ? Hơn nữa, con là học sinh giỏi nhất lớp, dễ gì thi đậu trường chuyên cấp Ba của thành phố . Con cố gắng học hành, như mới xứng đáng với công sức và tình thương của bà nội con chứ!"

 

Loading...