Họ tìm đến nhà Lý Phượng Mai mượn chiếc xe ba bánh. Phùng Anh và Hứa Duyệt cùng lái xe đến đón Nhan Yên về ký túc xá.
Hứa Duyệt tiếp lời: "Đào Đào học cực kỳ giỏi, thi đỗ một trường chuyên cấp Ba tiếng. Bọn chị đề nghị hỗ trợ bộ học phí và cả tiền trợ cấp sinh hoạt cho con bé, nhưng Đào Đào kiên quyết học. Ngày nào thầy Trần cũng chạy đến nhà con bé để công tác tư tưởng."
Nhan Yên nghiêm túc lắng , hiểu sơ tình hình.
Trong lúc chuyện, Phùng Anh lái chiếc xe ba bánh về tới ký túc xá.
Nhan Yên dìu nhà chính. Phùng Anh bảo cô cởi vớ , thấy mu bàn chân sưng tấy lên: "Em chờ đây, chị tìm chữa cho em."
Rất nhanh, họ tìm thấy thím tiếng là giỏi chữa bệnh.
Sau khi xem kỹ vết thương chân Nhan Yên, Thím Mập giá dứt khoát: "Ba mươi đồng."
Nhan Yên vẫn bán tín bán nghi về Thím Mập, nhưng Phùng Anh và trong thôn đều xác nhận Thím Mập chữa thương, thì đành thử xem .
Ba mươi đồng, cũng quá đắt.
Thím Mập thoa rượu t.h.u.ố.c lòng bàn tay, xoa xát cho đến khi lòng bàn tay nóng ran lên, dán thẳng lên cổ chân Nhan Yên.
Nhan Yên thầm nhủ: "Xem cũng , đau lắm."
Thím Mập đột ngột dùng lực mạnh bóp . Nhan Yên kìm , kêu la oai oái: "Đau! Đau quá thôi!"
Thím Mập hừ lạnh: "Đau là ! đang đả thông m.á.u bầm, đẩy khí huyết cho cô lưu thông, ngày mai mới thể bình thường ."
Thím Mập vẻ lạnh lùng và hề ý định mềm lòng giảm bớt lực tay dù Nhan Yên kêu đau đến mấy.
Thỉnh thoảng, từ phía ký túc xá vọng đến những tiếng la hét đầy t.h.ả.m thiết. Hứa Duyệt rùng : "May mà chân trật, nếu chịu màn đ.ấ.m bóp 'tra tấn' tay Thím Mập ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-265.html.]
Ăn trưa xong, tranh thủ giờ nghỉ, Phùng Anh giúp Nhan Yên rửa sạch hoa cúc. Do dự báo mưa ngày mai, họ cần mau chóng đem chúng phơi khô.
Khi lấy hết hoa cúc , thấy rễ cây t.h.u.ố.c bên , Phùng Anh kìm thốt lên: "Ôi trời ơi, hình như đây là Hoàng Tinh! Trên trấn họ thu mua tận bốn năm mươi đồng một cân đấy."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong gùi đến bảy tám cân. Xem chuyến lên núi , Nhan Yên kiếm bộn !
Sau khi kết thúc, Nhan Yên trả Thím Mập ba mươi đồng phí xoa bóp. Cô rõ là ảo giác , nhưng dường như cổ chân quả thực dễ chịu hơn đôi chút.
Vì Nhan Yên đang thương chân thể nấu, hôm nay đến lượt Hứa Duyệt bếp.
Hứa Duyệt ngượng ngùng xoa hai tay: "Để đỡ mất công, trưa nay chúng ăn cơm độn khoai tây nhé!"
Nghe đến món "cơm độn khoai", sắc mặt các thành viên trong đội lập tức tái mét.
Nếu từng thưởng thức những món ăn nhà của Nhan Yên, thì việc ngày nào cũng ăn cơm độn khoai lẽ cũng chẳng đáng gì, chỉ cần no bụng là . khi nếm qua bữa tiệc thịnh soạn , giờ với cơm độn khoai, ai cũng cảm thấy khó nuốt.
Hứa Duyệt cũng chẳng khá hơn, ngày nào cũng ăn món , cô ngán đến tận cổ. Trước khi ngủ, Hứa Duyệt ngoài cửa sổ, thầm cầu nguyện: "Mong ngày mai chân Nhan Yên lành lặn, thể xuống giường nấu cơm. Con thực sự thể chịu đựng thêm món cơm độn khoai nữa ."
Phùng Anh tắm rửa xong, trở về ký túc xá: "Em đang lẩm bẩm gì thế? Mau lên giường ngủ ."
Sáng hôm thức dậy, Nhan Yên thử dậy và , kinh ngạc thốt lên: "Không đau chút nào, thật sự là thần kỳ!"
Hứa Duyệt còn vui mừng hơn cả Nhan Yên: "Tuyệt vời quá! Hôm nay cuối cùng cũng cần ăn cơm độn khoai nữa . Yên Yên, trưa nay chúng sẽ ăn món gì đây?"
Nhan Yên: "Để xem chúng còn nguyên liệu gì. Nếu bận, lát nữa em ghé thăm trường học."
Phùng Anh: "Chân em mới đỡ, vẫn nên việc nặng, nhỡ chẳng may vô tình vết thương nặng hơn thì . Hôm nay em cứ phụ trách nấu nướng ở ký túc xá , em tự do sắp xếp món ăn, nhưng nhớ đừng quá lâu, giữ gìn cái chân đấy."
"Em hiểu , mà, chị cứ dài dòng mãi." Nhan Yên đẩy Phùng Anh khỏi cửa, đó chị và Hứa Duyệt vội vàng chạy thôn.