Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 266

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:48:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn xong bát cháo, còn lâu mới đến giờ ăn trưa, Nhan Yên dự định đến trường tìm Trần Mặc để bàn bạc , mới đến nhà Lý Xuân Đào.

Ký túc xá cách trường tiểu học xa, chỉ mất mười phút bộ. Khi đến gần, Nhan Yên thấy tiếng bài chậm rãi, đều đều, khiến cô bất giác nhớ thời gian từng chìm đắm trong sách vở.

Trước đây trường học trong thôn cũng nghỉ hè, nhưng vì nhận thấy giáo d.ụ.c ở đây còn lạc hậu, Trần Mặc quyết định tổ chức lớp học phụ đạo thêm hè cho bọn nhỏ.

Qua ô cửa sổ kính, cô thấy bảng đen mấy chữ to bằng phấn: Đề văn - Lý tưởng của em.

Chuông tan học vang lên. Nhan Yên tìm thấy Trần Mặc và trình bày: " giúp Lý Xuân Đào học, thấy nên thế nào?"

Trần Mặc ngạc nhiên: "Cô thật ư? Giúp đỡ một như sẽ tốn ít tiền ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhan Yên trầm ngâm: "Xuân Đào lo lắng bà nội sẽ ở một trong thôn nên dám học. Nếu chúng tìm một công việc nhẹ nhàng cho bà, đủ tiền để hai bà cháu thuê nhà trọ, sẽ lo liệu bộ học phí và chi phí sinh hoạt cho Xuân Đào . Anh thấy phương án khả thi ?"

Trần Mặc: "Nếu là việc tìm công việc cho bà nội Lý Xuân Đào, chúng thể nhờ hỗ trợ tìm giúp. Còn về việc nhận hỗ trợ, vẫn cần sự đồng ý từ chính Lý Xuân Đào."

Trần Mặc lướt mắt qua Nhan Yên, thẳng ở phía cô, khẽ gọi: "Kìa, Lý Xuân Đào đang ở đó."

Theo ánh mắt của , Nhan Yên đầu .

thấy Lý Xuân Đào đang khiêng một gùi củi khô cao như ngọn đồi nhỏ, đống củi gần như nuốt chửng thể bé bỏng của cô bé... Bây giờ cô hiểu tại vai áo Lý Xuân Đào mòn rách nhanh đến , thậm chí còn vá chằng vá đụp. Hóa cô bé cõng một đống củi còn nặng hơn cả Nhan Yên. Bóng dáng nhỏ bé di chuyển chậm chạp như ốc sên, chỉ còn hình ảnh gầy gò, liêu xiêu cõng gánh củi lửa rời .

Có vật gì đó khẽ chạm bắp chân Nhan Yên. Cô cúi xuống, đó là một quả bóng đá sờn màu, ngả vàng. Nhan Yên khom nhặt quả bóng lên, chủ nhân của nó hẳn trân trọng nó bao.

Cô đưa nó cho bé đang chạy tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-266.html.]

Nhớ đến đề văn thấy bảng đen, cô mỉm hỏi: "Em thích đá bóng đúng ? Sau em ước mơ trở thành cầu thủ ?"

Cậu bé đáp lời: "Ước mơ của em là công nhân."

Trước ánh mắt kinh ngạc của Nhan Yên, đôi mắt bé vẫn ngây thơ, trong sáng: "Làm công nhân thể kiếm tiền, kiếm nhiều tiền ạ."

Cậu bé giơ tay lau vội nước mũi, gò má ửng hồng, rõ là do nắng gắt là vì ngượng ngùng.

Nhan Yên thêm lời nào.

Trần Mặc thở dài : "Ăn no mặc ấm mới là điều đầu tiên bọn trẻ nghĩ đến. nhờ cô giúp một chuyện: Món xương hầm hôm đó cô nấu, cũng để những đứa bé nếm thử."

Nhan Yên đồng ý ngay: "Được thôi. sẽ chi tiền, cứ phụ trách tìm mua nguyên liệu. Với cái đồng lương ít ỏi của , chắc còn chẳng đủ để tự ăn nữa là."

Bị Nhan Yên "khinh bỉ" (chê bai), Trần Mặc chỉ trừ.

Sau khi tạm biệt Trần Mặc, Nhan Yên đến nhà Lý Xuân Đào, trình bày ý định hỗ trợ cho Lý Xuân Đào và bà nội Lý.

Lý Xuân Đào lắc đầu: "Chị ơi, em học. Em chỉ công nhân, ngày nào em cũng mua thịt cho bà ăn, sống một cuộc đời thật hạnh phúc."

Nhan Yên cô bé thì dở dở vì ý nghĩ non nớt của cô bé: "Vị thành niên mà thuê là lao động trẻ em, vi phạm pháp luật đấy, ai dám nhận em cơ chứ. Thế giới bên ngoài hề như em nghĩ , Đào Đào."

Bà nội Lý đưa một phương án khác, Nhan Yên với ánh mắt kiên định: "Bọn bà sẽ nhận sự giúp đỡ của cháu, nhưng tiền coi như bọn bà mượn. Bà sẽ bảo Xuân Đào giấy vay nợ cho cháu, cháu thấy cách ?"

Lý Xuân Đào do dự, trái tim cô bé mềm . Cô bỏ bà nội một nơi thôn quê heo hút , bởi cái cảm giác bỏ rơi, cô bé hiểu rõ hơn ai hết.

Loading...