"Vậy là . Nể mặt cô là khách quen, tính giá hữu nghị, tròn 199 đồng thôi."
Vừa thấy cái giọng quen thuộc đó, Nhan Yên cảm thấy cơn đau bụng như tái phát. Cô ngẩng đầu lên, chẳng Thím Mập chình ình ở cửa phòng từ lúc nào, toe toét đến mức hai mắt híp thấy .
Hứa Duyệt : "Để chị trả cho, coi như chị mời Yên Yên uống. Mấy ngày gần đây là Yên Yên nấu cơm, vất vả cho em ."
"Lương của mấy chị ít ỏi thế, đủ chi tiêu? Cứ để em trả." Trước khi đến đây, Nhan Yên lo lắng việc thể chuyển khoản nên cố ý ngân hàng rút sẵn ba ngàn đồng tiền mặt để dự phòng.
Nhan Yên lấy hai tờ tiền mệnh giá 100 đồng, đưa cho Thím Mập.
Thím Mập lộ vẻ mặt gian xảo quen thuộc: " tiền lẻ để thối, trả cô bằng hai cây kẹo mút nhé."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên chợt nhớ đến cảnh ở mấy cửa hàng tạp hóa nhỏ lẻ, họ trả khách viên kẹo trái cây cho tiền thừa.
Nhan Yên kiên quyết nhận kẹo mút, giữ vững lập trường: " cần kẹo, chỉ cần tiền thừa thôi."
Khuôn mặt Thím Mập lập tức co rúm , cái cằm chẻ của bà run lên bần bật vì bực tức.
Nhan Yên đúng là một khúc xương khó gặm. Thím Mập đành cúi gằm mặt, lúi húi móc từ trong chiếc tất cũ một tờ tiền giấy nhăn nhúm, nhàu nát. Cảnh tượng đó hệt như bà moi r.u.ộ.t gan của .
Nhan Yên cầm lấy tiền thừa, khẽ cau mày, đặt ngay qua một bên tỏ ý ghét bỏ.
Nồi canh gà lớn thế cô ăn một hết. Cô bèn chia đều cho trong đội. Dù chén canh gà hầm táo đỏ và đương quy ngon bằng món ba cô nấu, nhưng uống xong, Nhan Yên cảm nhận một dòng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Tay chân lạnh buốt dần hồi phục, ấm áp trở , bụng cũng dịu cơn đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-268.html.]
Chiều hôm đó, các đội viên khác ngoài việc. Nhan Yên lặng lẽ ở cổng sân. Thấy một dân đang chật vật đẩy chiếc xe ba bánh chất đầy hàng hóa lên dốc, cô lập tức chạy tới giúp. Người thôn dân kịp lấy mấy quả đào mật nhà định cảm ơn, thì cô gái lẳng lặng rời .
Trên đường về, cô chạm mặt con ch.ó hung dữ đó.
Con ch.ó vẻ thù vặt dai, vẫn còn nhớ chuyện Nhan Yên dùng gậy gỗ xua nó . Hôm nay cuối cùng nó cũng bắt gặp cô, xông tới sủa ầm ĩ. Nhan Yên chẳng hề sợ hãi, cô đảo mắt quanh, nhắm ngay viên gạch cạnh góc tường.
Cô còn kịp cầm viên gạch lên, một con ch.ó vàng khác xông . Lông chân của nó trắng muốt, trông như đang đeo bao tay. Con ch.ó vàng to lớn, vạm vỡ, khí thế hề kém cạnh con ch.ó đen hung hãn .
C.h.ế.t tiệt, nó còn đồng bọn !
Nhan Yên hai con ch.ó bao vây, kẹp ở giữa như nhân bánh quy. Khỏi cần , cô gặp rắc rối lớn .
Vừa nghĩ đến đó, giây tiếp theo cô thấy con ch.ó vàng gầm gừ với con ch.ó đen. Con ch.ó đen cũng rít nhẹ một tiếng, nhưng cơ thể từ từ lùi về . Khi đạt đến cách an , nó lập tức đầu, vắt chân lên cổ mà chạy mất.
Con ch.ó vàng đeo "bao tay trắng" cô, đầu rời .
Hóa nó giúp cô ? Sao nó linh tính đến ?
"Suỵt suỵt suỵt." Nhan Yên thử gọi, lập tức khiến con ch.ó vàng dừng . Nó , ve vẩy đuôi với cô, biểu lộ sự thiện chạy . Con ch.ó thật sự thông minh.
Nhan Yên theo, thấy nó chạy một sân nhà. Cánh cửa sân đang khóa bằng một ổ khóa lớn. Nhìn xuyên qua khe cửa, Nhan Yên thấy bên trong còn vài con ch.ó và mèo khác. Một con ch.ó lớn ườn đất đang ngủ gà ngủ gật, nhưng lúc nó cảnh giác theo dõi cô gái bên ngoài.
Cô nhận những con vật đều là ch.ó mèo tàn tật, què chân. Có con ch.ó lông trắng mái hiên, hỏng mất một bên mắt. Tuy nhiên, tất cả chúng đều chăm sóc béo , da lông bóng mượt bám bẩn. Rõ ràng chủ nhân chăm sóc chúng vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.