Nếu là ngày thường, sớm chạy xới cơm một cách điên cuồng.
nghĩ đến ngày mai Nhan Yên rời , đột nhiên cảm thấy mâm cơm hôm nay hình như còn ngon miệng như .
Rõ ràng còn đói c.h.ế.t, ban nãy ngửi thấy mùi thơm phả từ nhà bếp, bụng họ réo ầm ĩ vì thèm.
"Mấy gì thế? Dù thế nào thì cũng ăn cơm chứ. Em thèm để ý nữa." Nhan Yên bưng chén cơm lên, gắp một đũa trứng vị cá, cô cố ý khen lên một cách khoa trương: "Ngon quá mất!”
Hứa Duyệt cũng thấy thèm, cô bỏ một miếng bánh trứng khoai tây miệng, mắt cô lập tức mở to hết cỡ: "Giòn tan, xốp lắm luôn! Ôi ôi, em ngờ khoai tây mà khiến em căm ghét bấy lâu nay thể thành món bánh ngon như đấy!"
Những phiền não về ngày mai, tạm thời Hứa Duyệt còn để tâm đến nữa.
Mọi quây quần , tận hưởng cảm giác sung sướng và thỏa mãn mà mỹ thực mang tới.
Phùng Anh gắp một miếng trứng cuộn, cảm nhận vị tươi ngon. Khi chấm cùng dầu ớt, là sự kết hợp tuyệt vời giữa vị tươi và vị cay. Canh trứng mềm mại, mịn màng như thể đang tan chảy trong miệng, non nớt như pudding sữa bò .
Bánh trứng trộn cơm, thật là ngon tuyệt!
Trong đĩa chỉ còn một cái bánh trứng khoai tây cuối cùng, Hứa Duyệt và Phùng Anh đều gắp trúng cùng lúc.
Hứa Duyệt hít mũi một cái, giả bộ đáng thương: "Chị Anh Anh, chị nhường cho em nha!”
Hứa Duyệt nhỏ tuổi hơn Phùng Anh, thông thường Phùng Anh đều sẽ nhường cô .
Hôm nay khuôn mặt ấm áp của Phùng Anh đổi, cô nghiêm túc : "Không , nãy em ăn mấy miếng ."
Nhìn thấy hai bạn vì một miếng bánh mà suýt "chiến tranh lạnh", Nhan Yên chỉ im lặng: "Các chị chia mỗi nửa cái là !"
Sau bữa ăn, Phùng Anh đưa tiền bán Hoàng Tinh cho Nhan Yên. Mặc dù chỉ hơn ba trăm đồng, Nhan Yên vẫn vô cùng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-272.html.]
Đây là cây t.h.u.ố.c cô tự đào thông qua nỗ lực của chính , là đồng tiền cực khổ kiếm từ trong núi!
Nghĩ đến gì đó, Nhan Yên lấy một xấp tiền từ trong ba lô: "Chỗ là hai ngàn năm trăm đồng. Chị đưa một ngàn rưỡi cho chú Lý bán dưa hấu, chú chăm sóc thím tai biến, vốn dĩ cuộc sống cũng giàu gì. Còn một ngàn đồng thì cho các học sinh ở trường tiểu học trong thôn để bổ sung dinh dưỡng."
Phùng Anh từ chối: "Được , chị nhận bọn nhỏ, cảm ơn em một tiếng."
Nhan Yên với cô .
Buổi tối, Nhan Yên thu dọn hành lý.
Hứa Duyệt đến gần ôm lấy cô, nước mắt cô rơi lả tả: "Hu hu, sáng mai lúc em , nhớ gọi chị đó. Chị sẽ tiễn em."
Hứa Duyệt vô cùng luyến tiếc Nhan Yên. Buổi tối hôm đó, Hứa Duyệt cũng chen chúc cùng một cái giường với bọn họ, chuyện trời đất, cho tới tận đêm khuya.
Trời còn sáng, đồng hồ báo thức trong điện thoại vang lên.
Dường như trong phút chốc, Nhan Yên lập tức bừng tỉnh.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô tắt chuông báo thức, nhẹ nhàng rón rén rời khỏi chăn.
Rửa mặt xong, cô cẩn thận gói ghém bàn chải, khăn mặt và các vật dụng cá nhân túi nylon, nhét gọn ba lô. Cô xách hành lý, nhẹ nhàng đóng cửa lặng lẽ rời .
Nhan Yên đợi ở cửa sân vài phút. như dự đoán, chiếc xe điện ba bánh cũ kỹ xuất hiện đúng giờ. Khi xe dừng , lúc cô đang chật vật khuân hành lý lên, một đôi tay bất ngờ vươn , giúp cô đỡ lấy món đồ nặng trịch.
Trong bóng đêm lờ mờ, Nhan Yên kỹ , ngạc nhiên thốt lên: "Thím Mập!"
Thím Mập thúc giục: "Nhanh lên xe . còn tranh thủ lên thành phố mua đồ chợ búa, đừng lỡ việc của ."
Nhan Yên leo lên chiếc xe ba bánh khá trơn tru, bật đèn điện thoại rọi đường, mò tìm chỗ an vị xuống.