Cũng như đến, chiếc xe điện ba bánh rung lắc dữ dội, chực hất văng xe.
Xe dần khỏi thôn, qua từng căn nhà, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ch.ó sủa.
Hai bên đường là những cánh đồng hoa màu trải dài. Tiếng ếch nhái 'quác quác' liên hồi vọng từ ruộng đồng. Chân trời bắt đầu ửng lên màu trắng bạc, tiếng gà trống gáy vang dội, phá tan màn đêm tĩnh mịch.
Sau khi đường đèo, còn thấy lúa tiếng ếch nhái nữa. Suốt đường , Nhan Yên và Thím Mập lấy một lời, thỉnh thoảng chạm mắt . Để tránh sự ngượng ngùng, cô mặt , ngắm những khóm hoa dại ven đường lướt qua tầm mắt, hoặc dãy núi xa xa mây mù che phủ.
Sau khi bước thị trấn, đường sá cũng bằng phẳng hơn.
Đến bến xe, khi xuống xe, Nhan Yên ôm chầm lấy Thím Mập: "Cảm ơn thím, đưa cháu đến tận nơi."
Thím Mập mặt lạnh tanh, hất hàm: "Đừng tự dát vàng lên mặt . Ai rảnh mà cố ý tiễn cô chứ. lên chợ thị trấn bán lê." Vừa , bà huơ huơ túi lê lớn đặt chân.
Dù bà gì nữa, Nhan Yên vẫn cảm kích Thím Mập cùng đồng hành với đoạn đường . Chỉ tiếc là, đến lúc chia tay.
"Chú, cảm ơn chú chở cháu đến." Nhan Yên cảm ơn bác tài xế, sang với Thím Mập: "Thím giữ gìn sức khỏe nhé, cháu đây."
Nhan Yên mang hành lý bước lên xe khách. Qua khung cửa kính, cô thấy bác tài xế vẫy tay chào tạm biệt, còn Thím Mập thì đang khuân túi lê về phía khu chợ tấp nập nhất thị trấn.
Ai cũng tất bật bôn ba vì cuộc sống mưu sinh!
Nhan Yên cũng chính thức bắt đầu hành trình trở về nhà.
Chiếc xe khách chạy xuyên qua các thành phố, cố gắng tăng tốc, cuối cùng cũng kịp chuyến tàu hỏa về nơi cô sinh sống.
Nhan Yên quen với một cô gái cũng du lịch về, cả hai giúp đỡ đưa hành lý nặng lên giá phía .
Khi cô gỡ ba lô xuống, bỗng sờ thấy thứ gì đó cứng cưng bên trong. Lúc xe khách, cô lờ mờ cảm nhận nhưng đầu óc vẫn còn vương vấn nỗi buồn chia tay nên để ý. Giờ đây, nỗi buồn vơi , Nhan Yên kéo khóa, phát hiện bên trong ba lô hai quả lê to tròn. Ủa, chúng bỏ lúc nào ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-273.html.]
Thím Mập , rõ ràng là nhưng cứ thích lén lút.
Điện thoại trong túi rung lên. Nhan Yên mở máy : "A lô, con đây ba. Con lên tàu , chắc về trễ một chút. Khoảng mấy tiếng nữa, chắc kịp về bữa cơm tối."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cô dặn dò thêm: "Ba nhớ nấu canh gà nha, con thèm canh gà ba nấu lắm !"
Sau bảy tám tiếng xe, cuối cùng cô cũng về đến thành phố thuộc.
Nhan Yên bước khỏi ga, lập tức thấy , Hoàng Tú Lan, đeo kính râm, mái tóc đen nhánh mượt mà. Bà trông thấy cô, lười biếng vẫy tay. Nhan Yên chạy nhanh đến, ôm chầm lấy Hoàng Tú Lan, hôn chụt một cái lên má : "Mẹ ơi, con nhớ quá!"
Hoàng Tú Lan ghét bỏ lau vội vệt nước miếng má: "Con tắm ? Người con hôi quá."
Nhan Yên đẩy , cô bất mãn lẩm bẩm: "... Đâu , chỉ là mùi mồ hôi thôi mà."
Cô giả vờ nũng: "Huhu, yêu con."
Hoàng Tú Lan bịt mũi, nghiêm túc lùi thêm một bước.
Nhan Yên quanh: "Ba con ? Sao ba đón con gái cưng của ông ?"
"Ông ở nhà nấu canh gà cho con , ." Hoàng Tú Lan nhận lấy hành lý, tiện tay xách luôn ba lô của cô.
Nhan Yên nhắc: "Nặng lắm đấy!"
"Ba lô bé tí nặng bao nhiêu chứ?" Hoàng Tú Lan nhấc thử, thấy bên trong nặng trịch. "Trời đất, con đựng gạch ở trong ?"
Hoàng Tú Lan lập tức trả ba lô cho cô: "Thôi, tự con đeo thì hơn."
Hoàng Tú Lan lái xe đón con gái về. Không may, lúc rơi đúng giờ cao điểm, đường phố kẹt cứng. Đoạn đường bình thường chỉ mất hai mươi phút, hôm nay bò lê lết tận bốn mươi phút mới về đến nhà.