Buổi chiều, Nhan Yên đang trông nồi thức ăn thì thấy tiếng cửa hàng. Cô thò đầu , lướt nhanh qua gương mặt nọ. Quả thật là !
Nhan Yên lên tiếng: "Vẫn bắt đầu bán ."
Đôi mắt đen thẳm của Thẩm Mộc qua cô, giọng lắp bắp: "K- thể đợi trong cửa hàng một lát ?"
"Thế thì ." Dừng một lát, Nhan Yên : "Còn nửa tiếng nữa mới bán, tới sớm quá, sẽ chờ lâu đấy."
" thể đợi." Thẩm Mộc chờ cô trả lời vội thêm: "Chờ thêm chút nữa cũng , thể chờ."
Nhan Yên "" một tiếng, đưa cho một chiếc ghế, hờ hững hỏi: "Bánh bao thịt bò hôm qua tặng mua ở quán nào thế? thấy gần đây cũng cửa hàng bánh bao nào ngon cả."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nói như là cô thích ?
Thẩm Mộc nhận lấy chiếc ghế bằng hai tay, giống như đứa trẻ nhận kẹo. Anh mấp máy môi, cố gắng đè nén khóe môi đang cong lên: "Nếu cô thích, ngày mai thể mang đến cho cô."
Nhan Yên từ chối ngay lập tức, hề nghĩ ngợi: "Không cần , phiền lắm. Anh chỉ cần mua ở , ngày mai tự mua là ."
Cô đột nhiên tỏ ôn hòa chỉ vì... chiếc bánh bao thịt bò ư? Thẩm Mộc cụp mắt xuống, giải thích: "Không mua. từng ăn thử bánh bao ở cửa hàng đó , nên cố gắng bắt chước hương vị trong trí nhớ... nhưng chỉ giống năm, sáu phần thôi."
Nói xong, bỗng thấy bứt rứt, bất an.
Cô thể cảm thấy quá mê , quá vô dụng, tiền đồ gì !
Một giây , thấy Nhan Yên : "Anh ư? Oa, thật lợi hại!"
Thẩm Mộc thể tin nổi, ngước đôi mắt như bảo thạch lên cô.
Anh thấy Nhan Yên khúc khích, mặt mày rạng rỡ như hoa tháng ba đang đua khoe sắc. Thẩm Mộc chằm chằm cô, hỏi: "Cô... cô thấy vô dụng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-293.html.]
Nhan Yên gật đầu: "Không nữa, nhưng thể bánh bao thịt bò ngon như thế, nghĩ tuyệt."
"Cũng... cũng lợi hại lắm ." Thẩm Mộc mặt đỏ tim run, ngượng ngùng dời ánh mắt.
Lần đầu thấy một đàn ông con trai dễ đỏ mặt như thế, Nhan Yên chớp chớp mắt. Đừng là đang hổ đấy nhé? Mặt đỏ lựng như một trái cà chua chín . Anh đang thẹn thùng ?
"Quả nhiên là hướng nội," Nhan Yên thầm nghĩ. Chỉ một lời khen thôi mà ngại ngùng đến mức . Không vì ăn đồ nấu , mà giờ cô Thẩm Mộc cũng còn khó chịu như .
Đồng hồ báo thức trong điện thoại reo lên, Nhan Yên vội dậy: "Anh đợi chút nhé, việc đây."
Thẩm Mộc ngoan ngoãn yên: "Được."
Hu hu, cô quá ! Thẩm Mộc cảm thán trong lòng.
Dần dần, khách bắt đầu đổ dồn cửa hàng. Thẩm Mộc liền ôm chiếc ghế của Nhan Yên sang bên cạnh, vị trí hàng chờ đầu tiên.
Sau khi cửa hàng mở bán, lấy đơn đặt hàng của Thẩm Viên và Khâu Khả, cầm hộp đóng gói dịch qua một góc. Lúc Nhan Yên , cô thấy Thẩm Viên và Khâu Khả đến.
Hai họ quyết định ăn ngay tại cửa hàng, sẵn tiện tận hưởng máy điều hòa mát lạnh.
Thẩm Viên cuối cùng cũng thưởng thức món bao tử thỏ tê cay mà cô mong ngóng bấy lâu. Bao tử thỏ non mềm, giòn dai sần sật, ngâm đủ lâu nên thấm trọn nước sốt ớt cay nồng.
Còn dày bò thì tuyệt vời hơn nữa. Lớp lông mềm mịn bên ngoài như những chiếc bàn chải nhỏ, ngập đầy nước sốt ớt kho. Vị cay cay, thơm thơm lan tỏa.
Bao tử thỏ gây tê đầu lưỡi, khiến liên tục hít hà, đầu lưỡi run rẩy.
Dạ dày bò thiên về hương thơm nồng nàn, tinh túy ở chính cái vị "thơm". Nó cay đến mức cổ họng nóng rát, mà là một mùi ớt liên tục quẩn quanh. Không quá nồng nhưng đủ sức kích thích. Mới c.ắ.n thấy dai, càng nhai càng thơm lừng. Vị cay cứ nhẹ nhàng phả , hương thơm dịu dàng lấp đầy khoang miệng, càng ăn càng thấy thơm, khiến nhai đến cuối cùng cảm thấy mơ hồ, lâng lâng.
Thẩm Viên thốt lên: "Dạ dày bò ngon quá trời ơi!"