Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-11-15 13:12:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Yên chia sẻ với : "Hôm nay kho râu mực tê cay, lát nữa đóng gói một hộp cho nhé."

Thẩm Mộc vội đáp: "Không cần, ăn cay ."

Nhan Yên "" một tiếng, chẳng trách thấy mấy Thẩm Viên Khâu Khả gặm món kho, mà Thẩm Mộc tham gia.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

hỏi: "Anh ăn sườn thỏ ngũ vị hương và xương gà kho ? Hai món cay."

Thẩm Mộc ngại ngùng cụp mắt xuống: "Hôm qua đặt . Thực cô thích đồ ăn nấu, vui."

Nhan Yên: "Chuyện gì ?"

Lẽ nào nhà của cũng thích ăn đồ ăn nấu, vì cô khen nấu ngon, cho nên mới ngày ngày nấu món ngon cho cô...

Nhan Yên suy nghĩ miên man một hồi, lập tức thấy thật đáng thương!

Bánh bao vỏ mỏng, nhân bánh béo ngậy. Cô khen bánh mì ngon, cô quả là bụng quá !

Thẩm Mộc cũng bản trở nên hơn, như mới thể xứng với Nhan Yên.

Sau khi ăn hết bánh mì, Nhan Yên l.i.ế.m ngón tay dính thịt, cảm thán: "Cám ơn bánh mì của . Phần còn thể mang về nhà ?"

Môi cô đỏ bừng, Thẩm Mộc cụp mắt, dám lâu: "Có, thể."

Nhan Yên thầm nghĩ, thật hướng nội, chuyện lúc nào cũng ấp úng.

hỏi: "Đào mật hôm qua ăn hết ? tặng thêm túi cà chua nhé. Nhà bán cà chua ruột xốp, ăn ngon đấy."

Thẩm Mộc: "Vẫn . Đào cô tặng ngọt lắm."

Nhan Yên đắc ý hất cằm: "Đương nhiên, đó là đào trồng ở quê nhà mà. Vì vận chuyển gian nan nên bên ngoài khó mua."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-302.html.]

Cô bỏ chiếc bánh mì còn trong hộp đóng gói, rửa sạch hộp cơm trả cho Thẩm Mộc.

Nhan Yên trở phòng bếp việc, bảo cứ chờ ở ngoài.

Thẩm Mộc lấy điện thoại liên hệ với nhà thiết kế. Vì nóng ruột ở ngay, nên mua nhà nội thất, tự mua thêm đồ dùng trong nhà, đồ điện, đồ bếp. Có lẽ ngày mốt là thể dọn ở...

Nhan Yên lướt xem tin nhắn trong nhóm. Dù miệng than thở râu mực kho cay đắt, nhưng cơ thể vô cùng thành thật. Chưa đến giờ mở cửa, tiệm chật kín những gương mặt trẻ tuổi.

Bình thường chỉ cư dân sống gần đây đến xếp hàng, chỉ khi món mới, mới xuất hiện cảnh ùn ùn kéo đến như thế .

Diệp Gia đến nơi, cô phát hiện Thẩm Mộc đầu hàng. Cô bé sang Nhan Yên, chị chủ ngày nào cũng tủm tỉm, vẻ mặt ngây thơ hiểu chuyện gì.

Diệp Gia lắc đầu, tự đội mũ và đeo khẩu trang, chuẩn bước guồng công việc.

Xong xuôi, Nhan Yên kéo rèm , thấy Thẩm Mộc vẫn chờ nhóm Thẩm Viên. Cô nhớ , hôm qua do tiếp đón chị An Hân nên tiệm còn dư ghế trống nào.

Mặt tiền cửa hàng chỉ vỏn vẹn mấy chục mét vuông, trong góc chất đầy thùng đào mật và cà chua ruột xốp, chiếm mất một gian. Nếu bày thêm vài cái ghế cho khách nghỉ ngơi và dùng bữa tại chỗ, e rằng khó khăn.

Sau khi cải tạo tiệm, bỏ quầy pha chế, cô thường dùng ghế nhựa cao bàn và ghế xếp ăn cơm—kiểu hề thoải mái, cảm giác cứ như dày chèn ép .

Có lẽ cô nên sắm một bộ bàn ăn, tiện cho khách hàng, tiện cho bản cô. Nhân lúc rảnh rỗi, cô bèn hỏi chủ cửa hàng đồ gia dụng, xem phương án nào khả thi .

"Cho chị một phần râu mực, cân xem bao nhiêu tiền?"

Diệp Gia: "Mười tám đồng, ạ?"

Lữ Nghiên gật đầu: "Được, chứ."

Vừa cầm hộp đóng gói, Lữ Nghiên màu caramel óng ánh của râu mực hấp dẫn đến mức chảy nước miếng. Cô vội vàng nhón một chiếc, kịp chờ đợi mà nhét ngay miệng.

Toàn bộ nước sốt kho cay đậm đà thấm đẫm thớ thịt, râu mực mang vị tê cay, ngon thể tả.

 

Loading...