Anh ngoan ngoãn cởi áo vest ngoài , vắt lên khuỷu tay.
" về đây, ngày mai gặp nhé." Nhan Yên với họ một tiếng xoay rời .
Thẩm Mộc ngẩn dõi theo bóng cô, chẳng khác nào một đang chờ đợi mòn mỏi.
Thẩm Viên bĩu môi vì sự rụt rè của : "Đừng nữa! Chuyện tiệc tân gia em khi nãy thì ?"
Thẩm Mộc "ừm" một tiếng: "Anh sẽ chuẩn ."
Thấy trai ngoan ngoãn dễ bảo như , Thẩm Viên cảm thấy vui lây.
Sau khi chào tạm biệt Thẩm Viên, Thẩm Mộc bất ngờ nhận cuộc gọi từ dì. Lần để mấy cái bánh bao hấp, em họ cực kỳ thích, nên dì hỏi công thức . Thẩm Mộc vui vẻ đồng ý chia sẻ.
Lúc đến nhà dì, Thẩm Mộc nghiêm túc giữ vai trò một thầy, chỉ dạy cho Dương Kim Chi cách nhào bột mì, cách nặn bánh cho đúng kỹ thuật.
Dương Kim Chi thấy trông nhẹ nhàng, nhưng đến lượt thì vất vả chịu nổi, suýt chút nữa bỏ cuộc. Bà thầm nghĩ, giàu như thế thì chi bằng thuê hẳn đầu bếp chuyên nghiệp về cho xong!
lúc bà định bỏ cuộc, cháu trai giáo huấn rằng việc gì cũng đến cùng, mới nửa chừng thể bỏ ngang? Bị cháu trai dạy dỗ, Dương Kim Chi ấm ức trong lòng, chợt nghĩ đến cuộc trò chuyện sáng nay với Thẩm Viên.
Thẩm Viên kín miệng chịu tiết lộ danh tính, chỉ Thẩm Mộc ngày nào cũng quanh quẩn mặt cô gái đó... là mặt trời mọc đằng Tây ! Cái tên khép kín như cháu trai bà mà cũng chủ động săn đón ?
Cô gái nào mà thể khiến cháu trai bà chủ động đến mức đó, rốt cuộc là tuyệt vời đến mức nào chứ!
Thẩm Viên , Thẩm Mộc càng kín đáo hơn, khiến Dương Kim Chi tò mò đến mức ruột gan nóng như lửa đốt.
Bà đảo mắt một vòng, đó chuyển đề tài sang Thẩm Mộc: "Nghe cháu đang thích một cô gái ? Cô là như thế nào ?"
Nghe ? Thẩm Mộc nhớ , từng kể với bất kỳ ai trong gia đình, duy nhất chỉ và Thẩm Viên. Chắc chắn là do cô em gái lắm chuyện đó .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-313.html.]
Vừa nghĩ đến Nhan Yên, khuôn mặt vốn dĩ luôn cứng nhắc của Thẩm Mộc liền trở nên dịu dàng. Khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo vẻ say mê: “Cô ư? Cô xinh tuyệt trần, cực kỳ đáng yêu, tính cách cởi mở, dịu dàng và nhã nhặn. Nói tóm , cô là cô gái tuyệt vời nhất trong lòng cháu.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Kim Chi thực sự khó mà tưởng tượng nổi, hai tính cách dịu dàng và cởi mở thể cùng tồn tại một con gái.
Rắc rắc, Nhan Yên lúc đang gặm một quả táo giòn. Hoàng Tú Lan ngang qua, thấy cô ôm gối ghế sofa, một chân thì gác lên ngả nghiêng cong vẹo. Bà lắc đầu: "Ngồi đắn coi."
Nhan Yên cúi đầu chơi điện thoại, c.ắ.n một miếng táo giòn tan vang lên tiếng rộp rộp, coi như thấy lời . Dù thì từ nhỏ đến lớn, cô cũng quen với việc ghét bỏ .
Hoàng Tú Lan cầm khăn lau bàn : "Ruộng lúa nhà bác con chín , sắp tới mùa thu hoạch. Trước đây ông ngoại con luôn về ngắm ruộng, cuối tuần cả nhà về thôn, con ?"
Vừa sẽ đến nhà bác cả, Nhan Yên liền gật đầu: "Đi chứ, con !" Cô hỏi thêm: "Lúa chín hả ? Thế thì mương dẫn nước tưới tiêu còn nước nữa đúng ?"
Hoàng Tú Lan "ừm" một tiếng.
Nhan Yên thất vọng cúi gằm mặt. Cô thích cảm giác ở quê, mương nước uốn lượn quanh xóm làng. Cởi giày vớ , thả đôi chân xuống dòng nước lạnh buốt khẽ sượt qua, gió hè thổi vi vu, nước chảy róc rách, cảm giác thật sự quá đỗi tuyệt vời.
Còn thể bắt cá, cá chiên giòn tan nữa chứ! Khoảnh khắc tuyệt vời đó, lẽ cô đợi đến tận sang năm mất .
Hoàng Tú Lan bắt đầu dọn dẹp ghế sofa, ý đuổi Nhan Yên sang chỗ khác. Nhan Yên uể oải dậy, chuyển sang tựa tay vịn ghế sofa.
Thấy cô ườn , uốn éo như xương, Hoàng Tú Lan lộ rõ vẻ mặt ghét bỏ: "Đứng thẳng lên! Ăn và cử chỉ ý tứ một chút chứ."
Nhan Yên hất cằm: " con thấy như thoải mái mà."
Hoàng Tú Lan chỉ thở dài, đành nhắm mắt ngơ.
Nhan Yên gặm hết quả táo, nhà bếp rửa tay, chuẩn món bánh gạo lên men...
Buổi chiều, ánh nắng mặt trời vẫn tỏa nóng hừng hực. Nhìn đồng hồ, thấy còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ mở bán, Nhan Yên chợt cảm thấy nôn nao chờ đợi. Không hôm nay là món ngon gì đây nhỉ?