Dường như ngay lập tức, khép chặt hai chân , cẩn thận từng li từng tí liếc sang Nhan Yên. Thấy gồng khép hai chân thành hình chữ bát, Nhan Yên khỏi cố gắng nhịn .
"Anh, quần áo đây." Thẩm Mộc vội vàng hấp tấp bật dậy, chạy biến.
Nhan Yên tưởng quần áo dính bẩn, bèn yên tĩnh chờ.
Trong bếp, Thẩm Viên và đám bạn dựng tai lén ngoài góc tường, thấy Thẩm Mộc mãi mở miệng chuyện, ai nấy đều sốt ruột . Cuối cùng, câu đầu tiên thốt là... quần áo.
"Vô dụng thật chứ! Giờ mà còn luống cuống, can đảm lên một chút giúp em !" Thẩm Viên hận thể xông .
Úc Nam Tri thấy cũng bực : " thế đúng thế, hai nhát gan quá !"
Khâu Khả huých tay Thẩm Viên: “Này Viên Viên, tranh thủ huấn luyện cho hai cách theo đuổi con gái , tớ xem mà tớ còn thấy sốt ruột luôn á."
Thẩm Viên cũng nóng ruột, cô đảo mắt một vòng, nảy ý tưởng gì đó, nhỏ với Úc Nam Tri và Khâu Khả: "Chờ chút, xem tớ tay đây."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Úc Nam Tri và Khâu Khả lập tức sáng mắt, vô cùng mong đợi gật đầu đồng ý.
Thẩm Viên bước khỏi bếp, Nhan Yên lập tức chú ý đến: "Rửa chén xong ? Úc Nam Tri và Khâu Khả ? Sao Khâu Khả đổ rác mà lâu thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-318.html.]
"Chưa , vẫn còn đang rửa. Tớ thấy khô miệng nên uống miếng nước." Thẩm Viên trấn an Nhan Yên, đó đổi chủ đề: "À, nhà tớ một phòng vẽ tranh đấy, xem thử ?"
Bước phòng vẽ tranh, giá đặt đủ các tác phẩm: từ những ngọn núi cao hùng vĩ, những dòng sông uốn lượn, biển cả rộng lớn mênh mông, cánh đồng hoa hướng dương lộng gió, cho đến những con đường nhỏ tĩnh lặng phủ đầy lá vàng rụng... Tất cả đều vô cùng sống động và tuyệt .
Nhìn thấy những bức tranh , Nhan Yên hết sức kinh ngạc: "Anh hai còn vẽ tranh nữa ?"
Thẩm Viên hất cằm, cực kỳ tự hào: "Đương nhiên , tài năng hội họa của là khỏi bàn. Toàn bộ căn nhà là do kiếm từ việc bán tranh đấy."
Trời ơi, Nhan Yên hâm mộ, thấy ghen tị.
Thấy Thẩm Mộc bình thường hề ưu phiền về chuyện tiền bạc, cô còn tưởng gia cảnh khá giả, là công tử nhà giàu, gia đình chu cấp mua nhà. Không ngờ rằng, tất cả đều là do tự kiếm . Chỉ cần trong phòng, vẽ vài bức tranh, thể dễ dàng mua một căn hộ. So với Nhan Yên, ngày nào cũng sớm về trễ, bận rộn đến mức chân chạm đất, chăm chỉ mở cửa hàng, mà vẫn còn đang cố gắng tích góp từng đồng.
Kiếm tiền từ việc vẽ tranh hóa dễ dàng như , Nhan Yên khỏi ngưỡng mộ Thẩm Mộc... Từng nghĩ bản cũng tài năng, nhưng khi so sánh với , cô thấy vẫn còn kém xa. Nỗi tự ti như đám mây đen bất chợt che khuất vầng mặt trời rực rỡ. Cô lắc đầu, xua cái cảm xúc tiêu cực đang dâng lên trong lòng.
Quả thực là tranh thật, nhưng đấy là tài năng bẩm sinh của . Giờ mà bảo cô học vẽ, e rằng cũng chẳng theo nổi. Cô vốn chỉ là một cô gái bình thường, trói buộc với cái hệ thống chẳng hề tác dụng gì. Thay vì cứ so sánh với khác, chi bằng cố gắng những việc đang mắt. Cứ tiến từng bước chậm rãi, chắc chắn, để trở thành phiên bản hơn của chính ! Biết , trong mắt khác, một cô gái bình thường như cô cũng là hình mẫu để nhiều ngưỡng mộ . Nhan Yên cảm thấy tâm hồn chợt thanh thản, như gỡ bỏ một nút thắt.
"A, ?" Bên cạnh bỗng truyền đến âm thanh nghi ngờ của Thẩm Viên.
Thẩm Viên quanh một lượt, chắc chắn thứ cô tìm cất kỹ trong quầy kính. Nhan Yên thấy liền hỏi: "Cậu tìm gì thế, cần tớ giúp ?”