"Ba , con về nhà ."
Trong phòng khách, Nhan Quốc Hoa lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, khiến Hoàng Tú Lan bên cạnh cũng giật theo.
Nhan Quốc Hoa vội vã cửa . Nhan Yên đang dép cũng ông cho hoảng hồn: "Ba gì mà ghê thế?"
Nhan Quốc Hoa cau mày: "Về nhà muộn thế , đường sá an , con gọi ba qua đón?"
Nhan Yên giải thích: "Thẩm Mộc đưa con về. Thẩm Viên sợ con về một an , nên cố ý nhờ đưa con đến tận cổng khu dân cư mới yên tâm rời ."
Nhan Quốc Hoa hừ lạnh một tiếng, đúng là "gừng càng già càng cay". Thằng nhóc ranh đúng là giỏi kiếm cớ, qua mắt ông già !
"Ba, con mệt, con về phòng tắm rửa đây." Dứt lời, Nhan Yên kéo lê dép, nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Bước sang đầu tháng Chín, thời tiết dần mát mẻ, nhưng lúc chiều tà vẫn là thời điểm nóng nhất trong ngày. Thẩm Mộc đến đúng hẹn.
Lần nào đến cũng mang theo những món ăn vặt khác . Nhan Yên tò mò hôm nay là món gì. Lúc mở hộp cơm , mắt cô sáng rực lên: "Là bánh nướng sốt tương thịt!"
Cô hít một thật sâu mùi tương nồng đậm, cảm thán: "Lâu lắm ăn món , hu hu, Thẩm Mộc, hiểu quá."
Anh còn chu đáo mang theo cả mấy que xiên tre. Nhan Yên xiên miếng bánh nướng, mặt ngoài phủ một lớp tương ớt cay nồng, mỗi miếng bánh đều bao lấy tương ớt và hành thái, hương thơm tỏa ngào ngạt.
Cái màu sắc bắt mắt , cùng lớp vỏ bánh vàng óng , thôi thèm thuồng.
Lúc c.ắ.n xuống, âm thanh "răng rắc" giòn tan vang lên, vỏ bánh nướng trong dầu nóng trở nên xốp giòn rụm. Vị tương ớt lan tỏa khắp miệng, nhân bánh bên trong kèm thịt, mặn ngọt đủ. Thỉnh thoảng c.ắ.n trúng hành băm càng khiến hương vị đậm đà hơn.
Nhan Yên ăn ngon đến mức còn trời trăng gì nữa: "Anh pha nước sốt ngon thật đấy, bánh nướng cũng đỉnh nữa."
Ngày nào cũng cô khen ngợi, khóe môi Thẩm Mộc cong lên đến tận mang tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-320.html.]
Sau khi tiệm bắt đầu mở bán, Nhan Yên phát hiện cô bạn của Diệp Gia tới. Cô phản đối việc Tiêu Vân đến tìm Diệp Gia, dù Tiêu Vân cũng là khách quen của tiệm. Cô bé Diệp Gia bình thường nhiều bạn bè, hiếm khi chơi cùng, Nhan Yên còn thấy mừng cô bé.
Hôm nay Thẩm Viên và nhóm bạn đến trễ, trong tiệm còn khách nào. Diệp Gia chuẩn tan thì Tiêu Vân vội đuổi theo, kéo cánh tay Diệp Gia.
Hai cô gái tay trong tay, ánh hoàng hôn, bóng lưng trông vô cùng hài hòa.
Đột nhiên, một giọng chua ngoa phá vỡ sự yên bình tuyệt vời đó.
"Gia Gia, mày vứt bỏ em trai bệnh nặng mà quan tâm, rên một tiếng bỏ nhà , để cha tìm mày khắp nơi, bọn tao sắp phát điên lên đây ! Mày đúng thật là quá nhẫn tâm!"
Đột nhiên, một cặp vợ chồng trung niên xông đến, gào t.h.ả.m thiết ngay cửa tiệm. Nhìn bộ quần áo mộc mạc họ, hai bên tóc mai bạc trắng, trông vô cùng đáng thương, dễ dàng lấy sự đồng cảm.
Khách hàng trong tiệm cùng với những qua đường đều nhao nhao dừng , về phía cặp vợ chồng đang gây rối.
Thẩm Viên bên cạnh Nhan Yên, thúc cùi chỏ chọc cô: "Có chuyện gì ?"
Nhan Yên mơ hồ: "Không nữa. Lạ thật, tự nhiên Diệp Gia thêm một ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mẹ của Diệp Gia luôn dưỡng bệnh, đó lâu bệnh tình thuyên giảm, từng đến đón Diệp Gia tan . Nhan Yên cũng gặp một hai , khác phụ nữ trung niên tóc bạc hai bên mái đầu .
Tướng mạo Diệp Gia hiền hậu, chuyện nhỏ nhẹ, là phụ nữ chất phác, can kiệm. Không hề chua ngoa, dữ dằn như phụ nữ đang loạn .
Bị tất cả vây xem, lý trí của Diệp Gia gần như những ký ức đau thương trong quá khứ nhấn chìm.
"Gia Gia, Duệ Duệ là em trai ruột của mày, mày cứu nó!"
"Mày là cái đồ ăn cháo đá bát!"
"Hiến tủy thì đau đớn đó, nhưng cũng hồi phục thôi! Dù nó cũng là em trai m.á.u mủ ruột thịt của mày, mày chị thì hy sinh, giúp đỡ em nó chứ!"