"Tao cũng coi như là chú của mày, một câu công bằng, cho dù cha nuôi mày, nhưng vẫn là cha ruột của mày. Công ơn sinh thành dưỡng d.ụ.c lớn hơn trời, đây là lúc mày báo đáp họ ."
"Chỉ tủy của mày là phù hợp thôi, em trai mày đang chờ mày cứu, mày thể lạnh lùng như ?"
"Mày thật quá ích kỷ, đúng là cái đồ bội bạc! May mà lúc vứt nó cho quả phụ nhà kế bên nuôi."
Tất cả những tiếng chỉ trích, thóa mạ giống như một chậu nước đá, đổ thẳng xuống đầu Diệp Gia, m.á.u trong cô như đóng băng. Ngay cả những dân trong xóm cũng thương hại cặp cha ruột của cô bé, thương họ gần đất xa trời mà vẫn chạy vạy kiếm tiền chữa bệnh cho con trai, chỉ trích Diệp Gia chỉ nghĩ cho bản .
Không một ai thấu hiểu, một ai về phía cô bé, khiến Diệp Gia cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Nếu thể, cô ước gì thể lóc xương, róc thịt, trả cái cơ thể mà cô cảm thấy ghê tởm cho bọn họ.
"Gia Gia, đừng sợ." Tiêu Vân an ủi Diệp Gia, đó đầu với đám đông: "Mọi đừng cặp vợ chồng chuyên đóng kịch lừa gạt! Hai vợ chồng trọng nam khinh nữ, sinh bỏ rơi con gái, đến khi thằng con trai bảo bối ngã bệnh mới trăm phương ngàn kế tìm đến bạn cháu!"
Cô tiếp, giọng rành mạch, sắc bén: "Họ lừa gạt, ép bạn cháu rút máu, cố ý hại bạn cháu bỏ lỡ kỳ thi đại học! Cha từng nuôi ngày nào thì thể tính là cha chứ? Nếu vì thằng con bảo bối của mấy bệnh, mấy bỗng dưng nhận bạn về, thậm chí còn dùng đủ cách để bắt cóc, nhốt cô trong thôn, ép buộc cô hiến tủy cho bằng !"
Tiêu Vân chuyện vô cùng lý, sự việc rõ ràng. Đôi vợ chồng trung niên đang lặp chiêu trò cũ, đột nhiên đ.á.n.h úp, trở tay kịp.
Người phụ nữ quen dùng áp lực dư luận để giữ Diệp Gia ở trong thôn, lúc lập tức bật nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Gia Gia, cha với con, nhưng Duệ Duệ với con? Nó chỉ là một đứa trẻ, nó còn gọi con là chị mà, con thể nhẫn tâm thế chứ?"
Diệp Gia giận đến tái mặt: "Trước khi mấy tới tìm , tới nó! cũng quen mấy , của là Lưu Thúy Nga, chỉ một duy nhất!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-321.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Người phụ nữ càng lóc t.h.ả.m thiết hơn: "Gia Gia, con hận , con c.h.ế.t ? Nếu c.h.ế.t con hiến tủy cho Duệ Duệ nhé? Được, theo ý con! Mẹ sẽ nhảy lầu ngay bây giờ!"
Diệp Gia tức giận đến mức run lên bần bật. Tiêu Vân nhẹ nhàng đè vai cô xuống, lắc đầu hiệu. Cô hiểu, lúc cô nên lên tiếng, cứ để Tiêu Vân giải quyết.
Giọng trong trẻo của Tiêu Vân vang lên, đầy kiên định: "Bà bớt dùng những lời uy h.i.ế.p đó . Gia Gia từng hận bà, chỉ coi bà là xa lạ mà thôi."
Nhan Yên bước lên, thái độ dứt khoát: " báo cảnh sát đấy. Mấy đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của ."
Thấy đôi vợ chồng trung niên bắt đầu lộ rõ vẻ sợ hãi, Nhan Yên tiếp tục đe dọa, giọng điệu sắc lạnh: "Mấy mà còn loạn ở đây, sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức. Xem lúc đó mấy chăm sóc quý tử Duệ Duệ bằng cách nào?"
Vừa thấy bắt đến đồn cảnh sát, sắc mặt đôi vợ chồng trung niên lập tức trở nên khó coi: "Lưu Thúy Nga dám giao đồ đạc cho chị dâu, cuối cùng cũng để bọn tao tìm thấy mày. Nhớ kỹ, chỉ cần mày hiến tủy cho Duệ Duệ, bọn tao vẫn sẽ tìm đến mày cho bằng ."
Thấy đôi vợ chồng trung niên rời trong sự bẽ mặt, những đường vây xem cũng dần dần tản .
Diệp Gia che mặt, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Tiêu Vân dịu dàng ôm lấy cô bé, an ủi.
Diệp Gia khỏi nghi ngờ bản : "Vân Vân, tớ ích kỷ đến mức , vẫn bạn với tớ ?"
Tiêu Vân gật đầu, nở một nụ rạng rỡ: "Gia Gia, tớ mừng lắm. Tớ luôn bạn nhất của ."