Dưới ánh đèn, Lưu Thúy Nga trông thấy mí mắt con gái sưng đỏ: "Gia Gia, mắt con sưng thế? Có bắt nạt con ?"
"Bọn họ tìm đến tận chỗ của con. May mà Tiêu Vân và chị chủ Nhan giúp con dọa họ ." Diệp Gia kể từ đầu đến cuối chuyện ban nãy, cũng khiến nuôi thầm hiểu chuyện gì.
Khi bản vô tình tiết lộ địa chỉ, Lưu Thúy Nga đau khổ và tự trách: "Gia Gia, tất cả là tại . Nếu lỡ lời, bọn họ thể tìm đến quán của cô ."
Diệp Gia lắc đầu: "Không . Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi. Nếu họ còn dám đến quậy, chúng cứ mạnh dạn báo cảnh sát."
Cô bé xới một chén cơm đầy đưa qua, : "Mẹ, cơm canh sắp nguội hết , chúng ăn ạ."
Lưu Thúy Nga nhận lấy chén cơm.
Diệp Gia tự xới cho một chén, chằm chằm các món ăn bàn bằng đôi mắt sưng đỏ: "Oa, hôm nay món thịt băm xào đậu đũa cơ đấy!"
Khóe mắt Lưu Thúy Nga hằn sâu những nếp nhăn, bà dịu giọng: "Mẹ con thích món nhất mà, hôm nay ăn nhiều nhé con."
Cô bé gắp một muỗng thịt băm xào đậu đũa, trộn với cơm: "Chua chua cay cay, đúng là món bắt cơm nhất. Tay nghề là một, con thích món nhất luôn."
"Ăn chậm thôi con, coi chừng mắc nghẹn đấy." Lưu Thúy Nga Diệp Gia, lòng thầm cảm ơn ông trời ban cho bà một cô con gái ngoan ngoãn đến .
Bỗng dưng bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, khiến cả hai con đều giật thon thót.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Mở cửa mau! Gia Gia, tao là mày đây!"
Giọng la hét bên ngoài tựa như tiếng đòi mạng, khiến Diệp Gia sợ tới mức phát run. Cô bé dọn nhà, trốn khỏi nơi mãi mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-323.html.]
thấy Lưu Thúy Nga cũng yếu ớt kém gì , Diệp Gia tự nhủ cứng rắn lên. Chị Nhan đúng, cô bé sai chuyện gì cả, dựa mà sợ hãi?
Nếu là đây, cô bé nhất định sẽ đưa Lưu Thúy Nga dọn nhà né tránh cha đẻ. nếu họ trốn , tìm thấy thì ? Chẳng lẽ cả đời cứ trốn mãi?
Diệp Gia lấy điện thoại , bấm cảnh sát: "Xin chào, chỗ tự ý xông nhà dân, địa chỉ của là..."
Cúp máy, Diệp Gia vội vàng ăn mấy muỗng cơm lớn: "Mẹ, cứ ở trong nhà nhé, lát nữa con sẽ đến đồn cảnh sát việc với họ."
Lưu Thúy Nga lo lắng: "Mẹ cùng con!" "Không cần ." Diệp Gia ăn sạch chén cơm, đó cầm theo vài cuốn sách giáo khoa. Có lẽ cô bé sẽ ở đồn cảnh sát một lúc lâu, nên tranh thủ ôn tập bài vở, nếu sẽ chậm trễ tiến độ.
Ban ngày cô bé hai công việc cùng lúc, còn thời gian rảnh, nên chỉ thể tranh thủ ôn bài buổi tối.
Diệp Gia kiếm tiền chữa bệnh cho , thêm để gom góp học phí tự học cho chính .
Cô bé sách trong chiếc xe rung lắc. Một đứa trẻ chăm chỉ học hành như , ai mà quý mến cơ chứ. Mấy cô chú cảnh sát thấy , đều cố gắng lái xe thật chậm và êm nhất thể.
Đôi vợ chồng trung niên từng lóc om sòm, lăn lộn nhà Diệp Gia, giờ đây trong xe cảnh sát im như thóc, diễn trọn vai những kẻ chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi mạnh một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Sau khi ghi chép lời khai, Diệp Gia cũng ôn xong một nửa bài.
Mấy chú cảnh sát đưa Diệp Gia rời , cẩn thận dặn dò: "Cô gái đừng sợ. Sau nếu bọn họ còn đến nhà gây chuyện nữa, cứ gọi thẳng cho chúng . Lần sẽ chỉ là bảo ban suông nữa ."
Diệp Gia cảm nhận sự ấm áp lan tỏa, cô bé vô thức : "Cháu cảm ơn chú ạ."
Sau khi đưa Diệp Gia về, cảnh sát trẻ sờ sờ gáy, tự hỏi: Anh mới nghiệp trường cảnh sát, trông chững chạc đến ? Anh chăm sóc Diệp Gia cẩn thận, nhưng với đôi vợ chồng trung niên , hiện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Mấy hành vi của là gì ? Đây là hành vi phạm pháp đấy!"