Về đến nhà.
Lưu Thúy Nga lo lắng cho Diệp Gia, kiểm tra cô bé từ đầu đến chân.
Diệp Gia hớn hở : "Mẹ, về chúng cần sợ bọn họ nữa. Khi con dùng pháp luật vũ khí bảo vệ , con mới phát hiện việc tồi tệ như con nghĩ. Mấy chú cảnh sát ai cũng , họ dặn con ai tới nhà gây rối nữa thì cứ báo cảnh sát, họ sẽ đến ngay lập tức."
Lưu Thúy Nga lau nước mắt: "Ừm, lời con hết."
Dường như Thẩm Mộc hình thành thói quen, ngày nào cũng đến đúng giờ 'check-in'. Nhan Yên nhận lấy hộp cơm, nôn nóng mở : "Trời ơi, còn bánh ngọt kiểu Tây nữa !" Cô thầm nghĩ, đây quả là một trai quý giá hiếm .
Trong hộp là những chiếc bánh cuộn bày biện ngay ngắn, bên trong phết nhân bơ kem thành từng vòng tinh tế.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mùi thơm đậm đà từ bơ động vật lan tỏa, cùng với hương sữa thanh đạm, khiến thèm thuồng nhỏ dãi.
Nhan Yên đưa hộp bánh qua: "Anh thử một cái ?"
Thẩm Mộc lắc đầu: " đói."
Cô "A" một tiếng: "Vậy thì ăn đây."
Thật Nhan Yên cũng đói bụng, cô chỉ đói con mắt và thèm miệng thôi. Nhìn thấy bánh kem cuộn béo ngậy, trông hấp dẫn đến mức khiến cô chảy nước miếng ngừng.
A, phần cốt bánh thật sự xốp mềm! Lớp kem bơ lạnh tan chảy ngay khi chạm lưỡi, hòa quyện thành chất lỏng thơm mùi sữa giữa khoang miệng.
Bánh hề quá ngọt, chỉ vị sữa bò thanh nhã.
Có cô gái trẻ nào thể từ chối sức hấp dẫn của đồ ngọt ngon lành cơ chứ?
Nhan Yên chắc chắn là thể từ chối. Cô mút lớp kem bơ dính đầu ngón tay, cảm thán: "Sao bánh còn ngon hơn cả ngoài tiệm thế ? Thôi xong , thể ăn nổi bánh ngọt ở ngoài nữa mất!"
Thẩm Mộc: "Vậy thì quá ."
Nhan Yên rõ, bèn hỏi : "Anh gì cơ?"
Thẩm Mộc: "Ý là, cô ăn, cứ với , sẽ cho cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-324.html.]
Nhan Yên gật đầu: "Thẩm Mộc, thật sự là ."
Thẩm Mộc cô lau vết kem dính bên khóe môi. Cánh môi đỏ mọng đang ươn ướt, trơn bóng khiến gò má đột nhiên nóng bừng, lập tức dời mắt sang chỗ khác.
Trái tim rối bời như tơ vò, lắp bắp: "Cũng, cũng đến thế ."
Anh thầm nghĩ, thể tùy tiện khinh nhờn cô như chứ.
Thấy vành tai đỏ bừng, Nhan Yên cảm thấy thật dễ hổ. Chắc chắn từng ai khen ngợi nhiều như . Cô mới khen một câu thôi, mà thẹn thùng đỏ cả mặt .
Cô cúi đầu cầm thêm một chiếc bánh kem cuộn lên, ăn : "Phần còn định gói về nhà, để bố nếm thử."
Không đợi Thẩm Mộc lên tiếng, cô tiếp: "Hai hôm , đặt mua mạng một loại miến sợi cực nhỏ, nhờ chủ quán gửi hỏa tốc . Chắc hôm nay hàng sẽ tới. Mai mang một ít cho nhé."
Thẩm Mộc dám thẳng cô, khẽ 'ừm' một tiếng, giọng nhỏ đến mức gần như rõ.
Bất chợt, nhớ điều gì đó: "Cuối tuần cô nghỉ bán, việc gì quan trọng ?"
"Ừm, quan trọng." Nhan Yên c.ắ.n một miếng bánh kem cuộn. lúc Thẩm Mộc nghĩ là chuyện lớn, cô chậm rãi kể: "Hồi tháng Năm, ông ngoại từng giúp nhà bác cả cấy mạ. Ông rằng luôn ngắm cánh đồng lúa chín vàng óng ánh khi thu hoạch, nên cuối tuần cả nhà sẽ về đó chơi hai ngày."
Thẩm Mộc: "Nghe cô tả thì chắc là cảnh lắm. Tiếc là từng thấy cánh đồng lúa chín bao giờ."
Nhan Yên an ủi : " sẽ chụp ảnh thật nhiều, lúc đó gửi cho xem nhé."
Thẩm Mộc gật đầu: "Được." Gần đến giờ mở cửa, Diệp Gia cũng tới.
Nhan Yên tiến đến hỏi Diệp Gia xem cô bé cần giúp đỡ gì .
Diệp Gia lắc đầu: "Em ạ, cảm ơn chị."
Nhan Yên gật đầu: "Sau chuyện gì khó khăn, cứ với chị, đừng tự ôm hết ."
Diệp Gia mấp máy môi. Thực , từng ngỏ ý giúp đỡ cô, nhưng cô đều từ chối, vì nhận sự thương hại đồng cảm từ bất kỳ ai.