Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:27:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOLKG8L0q

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Mộc chớp chớp đôi mắt đen nhánh, cố gắng che giấu nỗi tủi đang trào dâng. “ ,” đáp lí nhí, “chỉ là cảm thấy cô gặp nữa.”

Nhan Yên khẽ thở dài.

Rõ ràng sai gì, còn chủ động xin cô.

Anh thật sự , cũng dễ bắt nạt.

Ánh mắt chân thành, vẻ ngoài đáng tin và hiền lành—đều là những đặc điểm mà Nhan Yên vô cùng thích. Thật thể trách cô nảy sinh ý nghĩ đen tối với ! thế, Thẩm Mộc cũng . Ai bảo hình mẫu cô thích trùng khớp với đến thế chứ?

Nhan Yên chuẩn sẵn tâm lý sẽ mất một bạn. Cô mở miệng: "Thẩm Mộc, hề ghét . Thật thì ..."

Ánh mắt của cô hình ảnh nước đọng n.g.ự.c thu hút. Áo sơ mi của cởi hai cúc , cổ áo mở rộng, lộ xương quai xanh tinh tế, gợi cảm.

dùng ô che, tóc vẫn dính nước, đôi mắt đen láy ướt sũng, trông hệt như một chú nai con ngây thơ, vô hại lạc.

Chiếc áo sơ mi mỏng dính sát lồng ngực. Mặc dù bên trong mặc thêm một chiếc áo thun, nhưng vẫn phác họa rõ ràng đường nét rắn chắc bên ... Nhìn qua thì vẻ gầy gò, yếu ớt, tưởng chừng chỉ cần đẩy nhẹ là ngã, nhưng ngờ cơ thể vẫn ẩn chứa những múi cơ mạnh mẽ.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nhan Yên nhịn nuốt khan một tiếng.

Một ý nghĩ điên rồ nảy trong đầu cô—Cô chiếm hữu đàn ông .

Không , ! Cô thể cầm thú đến mức vươn móng vuốt với cả trai của bạn .

Giống như một món bánh bông lan tơi xốp, ngọt ngào, nhưng là đồ cấm.

Tiếng chuông báo thức điện thoại đột ngột vang lên, kéo suy nghĩ Nhan Yên trở thực tại.

Cô đưa một chiếc khăn tay qua, với Thẩm Mộc: "Quần áo ướt hết . Anh chờ đây, nhà bếp một lát."

Lúc , mưa bên ngoài nhỏ dần, chỉ còn rơi tí tách.

Khi Nhan Yên trở , tiệm chật kín thực khách kéo đến để thưởng thức món lòng gà kho mới.

Đối diện với Thẩm Mộc đang cô chằm chằm, Nhan Yên khẽ nhíu mày. Cửa hàng bây giờ quá đông , lẽ cô nên chờ đến lúc đóng cửa hãy chuyện rõ ràng với .

lúc , một phụ nữ trung niên hỏi về thông báo tuyển dụng của cô, hỏi cô còn cần thuê .

Nhan Yên với đối phương về vấn đề đãi ngộ, vì một ngày chỉ hai tiếng cố định, nên tiền lương sẽ quá cao.

Sau khi hai bên bàn bạc thỏa, đối phương tỏ ý thể ngay lập tức.

Nhan Yên xong, bảo thì hôm nay luôn!

Cô dẫn Dì Trinh đến quen môi trường công việc trong nhà bếp, chủ yếu là rửa dọn các thùng hàng, vệ sinh sạch sẽ nhà bếp và khu vực phục vụ bên trong cửa hàng.

kinh nghiệm rửa chén cho một quán ăn đây, thế nên việc nhanh nhẹn.

Nhan Yên dặn dò vài câu, đó còn việc gì cho cô nữa.

Lúc rời khỏi nhà bếp, bỗng Thẩm Viên kêu lên: "Chị Nhan, em chuyện riêng với chị ạ."

Nói , Thẩm Viên kéo tay cô khu lều che nắng bên ngoài tiệm.

Nhan Yên Thẩm Mộc đang bên bàn tròn, đầu : "Chuyện gì?"

Thẩm Viên: "Chị cảm thấy hai của em thế nào?"

Nhan Yên: "Anh ."

Đánh giá cũng áp lắm, Thẩm Viên hy vọng: "Anh hai ngày nào cũng mang đồ ăn ngon đến cho chị, chị suy nghĩ gì về điều ?"

Suy nghĩ gì ? Suy nghĩ của Nhan Yên là: "Có khi nào hai cô dính cái 'hệ thống' gì đó ? Kiểu như thành nhiệm vụ đưa đồ ăn là phạt, là hệ thống tích điểm may mắn chẳng hạn?"

Trước đó ngày nào Thẩm Mộc cũng mang đồ ăn đến cho cô, Nhan Yên cho là thương em gái, cô khen ngon nên khiến cảm giác tự hào, cho nên mỗi ngày đều đến đưa đồ ăn...

Hôm nay gió thổi trời mưa. Nếu hôm qua mở đơn đặt , Nhan Yên cũng định đóng cửa tiệm. Thế mà Thẩm Mộc vẫn mặc gió mặc mưa đến ư?

Những việc khỏi khiến Nhan Yên suy nghĩ nhiều. Dù cô cũng hệ thống, khi nào Thẩm Mộc cũng một cái ?

Nghe Nhan Yên , Thẩm Viên vô cùng cạn lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-343.html.]

Cái khúc gỗ , quả thật là danh xứng với thực.

Rõ ràng động lòng , nhưng chẳng hề nghĩ đến phương diện đó.

Đợi hai nhận tình cảm của tiến tới thì đợi đến ngày tháng năm nào, cứ dây dưa mãi, mệt mỏi và bi ai khổ sở... Thẩm Viên thở dài: "Lẽ nào chị nghĩ tới, hai thích chị ?"

Đầu óc Nhan Yên như sét đ.á.n.h ngang tai, cô bật : "Cô đùa gì thế? Thích một , nên ? Từ đến giờ từng với một câu nào."

"Anh hai , hướng nội." Thẩm Viên dừng một chút, tiếp tục : "Lần bảo tỏ tình với chị, sợ chị thấy khó chịu, sợ chị khi rõ tâm ý sẽ xa lánh , bạn bè nữa."

Nhan Yên ngơ ngác một hồi, thấy Thẩm Viên lấy điện thoại , mở album ảnh tìm một bức hình trong đó, đưa cho cô. Cô : "Nếu thì, chị cho rằng vì chạy thật xa đến sống ở thành phố ? Tất nhiên đều là vì chị !"

Trên tấm hình, Nhan Yên cảm thấy quen mắt. Trong bức tranh vẽ một cô gái cột tóc cao đuôi ngựa, giống cô như đúc, hình như là lúc cô còn ở Giang Lăng.

Hóa , trai mà cô thầm rung động, dõi theo và yêu cô từ lâu .

bây giờ, vẫn còn một vấn đề.

Nhan Yên hỏi Thẩm Viên: " quen hai cô, cô ghét ?"

Nhan Yên hỏi ý kiến của cô , thật sự coi cô là bạn. Điều khiến cõi lòng Thẩm Viên ấm áp. Trong mắt cô nổi lên ý mừng: "Không hề! Trước luôn giật dây hai quen , ngờ rằng hai gặp ở Giang Lăng từ . sớm vác chị về nhà chị dâu."

Nhan Yên nhướn mày.

Cô cũng vác Thẩm Mộc về nhà đấy!

Hai về đến cửa tiệm, Nhan Yên về phía Thẩm Mộc.

Ánh mắt đen láy ngập nước, bình tĩnh cô, như một chú cún con ngoan ngoãn chờ đợi. Ai thể chịu nổi ánh mắt chứ?

Nhan Yên qua: “Chờ một lát, lát nữa tìm việc. "

Thẩm Mộc dám tin, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu: "Được, chờ cô."

Anh phát hiện lúc áo ướt đẫm, ánh mắt cô ...

Thẩm Mộc đột nhiên bừng tỉnh.

Anh dám tin, Nhan Yên cũng ý với ...

Chuyện từ trời thế mà rơi xuống đầu !

Thẩm Viên về bàn tròn, ngay lập tức chị em lôi kéo hỏi: "Thế nào ?"

Thẩm Viên giơ ngón OK, Úc Nam Tri và Khâu Khả nở nụ rạng rỡ: "Tốt quá ! Hai cái cục đất đá cứ lề mề mãi, tớ sốt ruột đứt ."

Khâu Khả khen ngợi: "Viên Viên lắm, thưởng cho một miếng tim gà xiên que đấy."

Thẩm Viên cầm lấy miếng tim gà nóng hổi que tre từ tay Khâu Khả, ăn : "Tớ cũng nôn nóng c.h.ế.t. Ồ, tim gà cay thật đấy! Cho tớ một miếng nữa ."

Sau khi kết thúc kinh doanh, Nhan Yên khóa cửa tiệm .

Thẩm Viên lôi đám Úc Nam Tri và Khâu Khả hóng hớt rời , : "Chúng về ký túc xá, nhường gian cho bọn họ.”

Lúc ngõ nhỏ, bỗng dưng thấy một chiếc xe chậm rãi lái . Khuôn mặt quen thuộc thoáng qua, Thẩm Viên thầm .

Anh hai, tự cầu phúc !

Trước cửa tiệm bánh cuộn trái cây Nhan Ký.

Trái tim Thẩm Mộc đập liên hồi, chuẩn tỏ tình: "Yên Yên, , ..."

"Yên Yên, lên xe."

Một chiếc xe chậm rãi chạy tới, dừng ngay bên cạnh bọn họ. Thẩm Mộc đối diện với ánh mắt uy nghiêm của Nhan Quốc Hoa, lắp bắp kêu lên: “Chào chú."

Nhan Quốc Hoa "Ừm" một tiếng: "Xin chào.”

Ba tới đúng lúc thật đấy! Nhan Yên đầu với Thẩm Mộc: " về nhà đây."

Thẩm Mộc vội vàng dặn dò: "Trên đường chú ý an . Chú lái xe từ từ ạ, giờ đang là giờ cao điểm, đường xe cộ khá nhiều."

 

Loading...