Thẩm Viên bỏ xiên lòng gà xuống, bẻ đầu thỏ một cách bạo lực, hút một phần óc mềm mại nhất của con thỏ miệng, vị béo ngậy tan chảy, còn mềm hơn cả đậu hũ non.
Quả nhiên đầu thỏ kho mãi mãi là thần, ăn mãi cũng ngán!
Mọi cũng ăn gần hết mấy món kho bàn, quán ăn của Nhan Yên cũng sắp đến giờ đóng cửa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thẩm Viên lau sạch mỡ dính khóe miệng, chào tạm biệt Nhan Yên: "Chúng về ký túc xá đây, với cảm ơn hai hôm nay mua gà kho và lòng gà giúp chúng em, tốn kém ." Thẩm Viên khúc khích, kéo nhóm bạn chạy mất hút, cố tình nhường gian riêng cho cặp đôi.
Đợi dì Trịnh và Diệp Gia tan ca, Nhan Yên cầm móc khóa qua. Thẩm Mộc tới, : "Để giúp em."
Anh điều từ lâu.
đây, ngăn cách bởi danh phận bạn bè, dám bất kỳ cử chỉ mật nào, sợ rằng sẽ quá liều lĩnh, sợ cô thấy lỗ mãng.
Giờ đây danh phận, là bạn trai đường đường chính chính, thể công khai những việc . Anh tận dụng quyền lợi thật .
Thẩm Mộc khóa cửa , với Nhan Yên: "Đã trễ như , một em về nhà yên lòng, đưa em về nhà nhé!"
Nhan Yên ngẩng đầu sắc trời, gần đây trời ngày càng tối nhanh. Lúc sắc trời vẫn tối hẳn, ven đường cứ cách mấy mét, một cây đèn đường, ánh đèn mờ nhạt, chiếu sáng rõ ràng.
Với thành phố cũng luôn an , xảy chuyện gì.
Cô từ chối ngay: "Vẫn còn sớm mà. Trước đây ngày nào em cũng về một như thế, thấy an chút nào ."
Thẩm Mộc nghiêm túc giải thích: " giờ khác . Em là bạn trai, tận dụng quyền lợi của bạn trai chứ! Anh nhất định đưa em về."
Nhan Yên xong, quả thực lý.
Trước cô độc , đơn độc một , nhưng giờ chấp nhận tình cảm của Thẩm Mộc, cô nghĩ tới cảm nhận của : "Được, thế đói bụng ? Em đói c.h.ế.t luôn , lát nữa mua cho cái bánh bao nha.”
Thẩm Mộc đạt mục đích, ngay cả khí cũng khiến đang yêu cảm thấy no bụng: "Được đó, cũng thấy đói."
Nhan Yên dẫn đến bến xe buýt, tiến cửa hàng bánh bao gần đó, mua năm cái bánh bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-349.html.]
Cô cho ba cái, giữ hai cái cho . Hai gặm bánh bao, chờ xe buýt tới.
Nhan Yên thấy ăn từng ngụm nhỏ, vô cùng lịch sự: "Không hợp khẩu vị của ? Không ngon bằng đúng ? Chẳng qua em ít khi mua bánh bao ở bên ngoài, vài quán nhồi nhân thịt ngon lắm."
Thẩm Mộc nuốt miếng bánh : “Không, ăn ngon. Anh từng ăn chiếc bánh bao nào mà ngọt ngào như thế ."
Nhan Yên kinh ngạc: "Ngọt? Không thể nào."
Hôm nay quán bánh bao bán hết mấy cái bánh bao mềm , chỉ còn vài cái cứng, chả nếm mùi vị gì, nhai như nhai lúa mì, thể ngọt chứ?
Lẽ nào bánh của cho thêm đường, còn của em thì ?
Nhan Yên: "Anh tách bánh của , cho em xem thử."
Thẩm Mộc sợ tay dơ, bèn đưa phần c.ắ.n qua cho cô xem.
Nhan Yên c.ắ.n thử miếng bánh tay , khẽ nhíu mày: "Không ngọt chút nào, mùi vị cũng giống hệt bánh của em."
Đương lúc chuyện, xe buýt cũng đến.
Nhan Yên quẹt thẻ, bước lên xe.
Lúc đúng giờ tan tầm cao điểm, Nhan Yên khá may mắn vì chuyến xe buýt vẫn còn nhiều chỗ trống. Cô tính toán thời gian mua bán kéo dài quá lâu, nên ngày nào cô cũng canh đúng chuyến xe .
Nhan Yên chọn ở vị trí cửa để lát nữa tiện xuống xe.
Sau khi định, Nhan Yên lấy bánh bao tiếp tục ăn.
Cô bên cạnh: "Không nãy bảo đói , ăn?"
Thẩm Mộc chằm chằm dấu răng chiếc bánh bao, lắp bắp : "Anh... lát nữa ăn."