Trước khi chia tay, Thẩm Mộc dặn dặn : "Yên Yên, nếu em cần bày tỏ tâm trạng, là cần giúp đỡ, hãy tìm tới , lúc nào cũng rảnh."
Nhan Yên gật đầu: "Ừm."
Thẩm Mộc bạo dạn hơn, xoa đầu cô: "Ăn uống đầy đủ, ngủ một giấc thật sâu, đừng nghĩ lung tung.”
Sau khi tạm biệt , Nhan Yên trở về nhà.
Cô Nhan Quốc Hoa đang bận rộn trong bếp, chần chừ một lát, dám hỏi ông về chuyện của bác hai.
Trong ấn tượng của cô, một về nhà thấy bác hai .
Thế nên Nhan Yên hỏi bác hai , Nhan Quốc Hoa luôn luôn vui tính dễ chuyện, thế mà lúc đó sắc mặt hết sức đáng sợ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên đầu, nhào lên ghế sô pha, ôm tay Hoàng Tú Lan: "Mẹ yêu dấu."
Cô venh đuôi lên, Hoàng Tú Lan ngay chuyện gì : "Lại tìm chuyện gì đây hả?"
Nhan Yên hỏi: "Giữa ba, bác cả và bác hai, rốt cục xảy chuyện gì?"
Hoàng Tú Lan cầm điều khiển đổi đài, hờ hững : "Một đứa con nít như con hỏi nhiều như để gì? Đây chuyện con nên ."
Nhan Yên khẩn khoản: " hôm nay con gặp bác hai, bác còn mua kem ốc quế cho con nữa."
Cơ thể Hoàng Tú Lan căng cứng, đầu cô: "Con cái gì, con gặp Nhan Quốc Lương?"
Dưới cái chăm chú của Hoàng Tú Lan, Nhan Yên chậm rãi gật đầu: "Cứ giằng co, né tránh như thế thì giải quyết gì chứ, chỉ hiểu rõ chuyện xảy giữa bọn họ, mới thể gỡ bỏ khúc mắc thôi!"
Hoàng Tú Lan thở dài, kể với Nhan Yên chuyện năm đó.
Bà cũng tận mắt thấy, mà mấy chị em dâu kể .
Ký ức ố vàng, từ từ mở ... Thì năm đó Nhan Quốc Lương mang về một con ch.ó con ruồng bỏ từ bên ngoài về, khi tắm rửa sạch sẽ, chú ch.ó lộ bộ lông trắng tinh.
Có một đứa nhỏ ngang bướng ở thôn bên cạnh, thích ngược đãi mèo sát hại chó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-362.html.]
Lại lớn dung túng, ở trong một gia đình quyền thế. Hầu như họ đều quan hệ thích với trong thôn, thế nên những thôn dân đó đều dám trêu chọc bọn họ.
Chuyện ngược đãi ch.ó mèo, cuối cùng cũng giải quyết gì.
Có một ngày, đứa nhóc bướng bỉnh đó bắt gặp con ch.ó của Nhan Quốc Lương ở bờ đê, cố ý dùng cục đá ném con chó, cho đến khi đầu nó rơi m.á.u chảy.
Đất đai cạnh bờ đê tơi xốp, con ch.ó rơi xuống sông, thằng nhóc ngang bướng cũng sụp hố ngã xuống theo cùng với con chó.
Nhan Quốc Lương thấy , cứu con ch.ó của .
Khi qua đường chạy đến, thằng nhóc ngang bướng đó nước sông cuốn .
Năm đó đang là mùa nước lũ, những ai rơi xuống sông đều còn thấy bóng dáng nữa, qua một thời gian, mới vớt ở hạ nguồn.
Về gia đình của thằng nhóc chạy đến quậy phá, bác hai thấy c.h.ế.t cứu, là tội phạm g.i.ế.c . Bọn họ ầm ĩ đến đồn cảnh sát kiện cáo, khởi tố, cuối cùng phán rằng bác hai cần chịu trách nhiệm.
Cha đứa nhóc hề buông tha chuyện , dẫn cả gia tộc chạy đến thôn, bắt bác hai đến mộ con bọn họ quỳ xuống, dập đầu nhận sai, còn g.i.ế.c luôn con chó.
Sau khi báo cảnh sát, mới sơ tán đám .
Sợ đối phương đến quậy, thế là ông bà nội Nhan Yên mới thương lượng là đưa con ch.ó cho đối phương hả giận, chuyện coi như kết thúc.
Không do Nhan Quốc Lương thấy, thế nên tối hôm đó ông dẫn theo con chó, bỏ nhà .
Nhan Yên thực sự c.h.ử.i thề một tiếng.
Thế mà chỉ là một đứa nhóc bướng bỉnh á?
Rõ ràng là kẻ chuyên hành hạ và g.i.ế.c c.h.ế.t động vật!
Khi đó, lẽ ai thể thấu hiểu Nhan Quốc Lương...
Lúc bác hai dẫn con ch.ó xồm rời , đối mặt với sự khó hiểu của xung quanh, với tương lai mờ mịt, lẽ ông bàng hoàng và bất lực!