Sau Khi Mở Cửa Hàng Món Kho, Tôi Phất Lên [Mỹ Thực Văn] - Chương 368

Cập nhật lúc: 2025-11-16 12:28:06
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhan Yên rõ nhịp tim kịch liệt đó, ngẩn .

A, hình như thẹn thùng .

Tim đập nhanh và mạnh đến mức khiến cô lo lắng. Nhan Yên vội vã thành việc xắn tay áo: “Anh rửa tiếp , em ngoài nhé.”

Thẩm Mộc theo bóng lưng Nhan Yên, đó cúi đầu lồng n.g.ự.c .

Anh tự trách thật kém cỏi.

Cứ mỗi Nhan Yên đến gần, đỏ mặt, tim đập loạn xạ, thể kiềm chế . Chỉ một cái chạm nhẹ của đầu ngón tay cô lên cánh tay thôi cũng đủ khiến da khẽ run lên từng đợt.

Trong lòng dâng lên một sự sung sướng khó tả. Anh khao khát cô chú ý, cô chạm ...

Buổi chiều.

Khi Diệp Gia đến, những thực khách chú ý đến câu chuyện của cô bé đều nhao nhao lên tiếng ủng hộ.

Những lời ấm áp khiến Diệp Gia vô cùng cảm động và ơn, cô bé lời cảm ơn với .

Sau khi cảm ơn hết các vị khách trong tiệm, Diệp Gia đến mặt Nhan Yên: "Cảm ơn chị, chủ quán.”

Nhan Yên: “Chị cũng giúp gì nhiều . Nếu cảm ơn thì hãy cảm ơn bạn mạng giúp em tìm bằng chứng, và cả Thẩm Mộc nữa."

Diệp Gia tìm đến bạn qua mạng đó, đối phương bảo cô bé giữ bí mật, thế nên cô bé sẽ tự đến cảm ơn đối phương.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Diệp Gia Thẩm Mộc, cung kính gửi lời cảm ơn đến .

Thẩm Mộc: "Không cần khách sáo. Sau chỉ cần em học hành chăm chỉ, cố gắng báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nuôi là ."

Mắt Diệp Gia rưng rưng: "Em hiểu ạ."

Hóa cô bé bao giờ lẻ loi một . Vẫn còn nhiều sẵn sàng về phía cô bé.

Khi trời nhá nhem tối, cuối cùng cũng kết thúc công việc kinh doanh.

Sau khi khóa kỹ cửa quán, Thẩm Mộc bèn cùng Nhan Yên đến gặp Nhan Quốc Lương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-368.html.]

Nhan Quốc Lương dẫn bọn họ đến một quán cơm, gọi vài món ăn.

Nhan Quốc Lương : "Yên Yên, vài ngày nữa bác ."

Nhan Yên: "Sao đột ngột bác?"

Ông "ừm" một tiếng: "Về đây bàn chuyện ăn với một bạn, xong việc thì định ."

Nhan Yên nắm chặt góc áo khoác của ông, giống hệt cô bé ngày xưa.

Cô nhẹ nhàng : "Bác Hai, bác hề sai. Bác Cả cũng nuôi một con ch.ó lông trắng. Dù nó ngốc nghếch lắm, chẳng bao giờ nhớ mặt ai cả, nhưng nó vẫn đáng yêu."

tiếp: "Sắp đến Trung Thu , bác về nhà thăm con ch.ó nhỏ đó ?"

Con ngươi Nhan Quốc Lương ngưng đọng , chằm chằm vạt áo đang Nhan Yên túm lấy.

Mặt ông cảm xúc gì, nhưng Nhan Yên phát hiện đáy mắt ông loe lên vẻ tâm trạng, cô tiếp: "Cháu một bạn gần đây gặp bạo lực mạng, ép hiến tủy, nhận sự chỉ trích từ cộng đồng mạng, nhưng vẫn bạn bè cùng một chiến tuyến với cô bé, bác hai hãy về nhà !"

Gương mặt Nhan Quốc Lương căng cứng, sắc mặt biến đổi.

Từ xưa tới nay từng ai với ông rằng, ông hề sai. Ngay cả cha cũng từng thực sự thấu hiểu ông.

Ông hối hận về quyết định của , nhưng việc thấu hiểu là chuyện khác.

Lúc khỏi quán cơm, Nhan Yên vẫy tay dặn dò với Nhan Quốc Lương: "Bác Hai thêm vài ngày nữa đấy, lén lút bỏ !"

Nhan Quốc Lương mỉm bất đắc dĩ: "Được, bác sẽ ."

Nhà họ Nhan, bàn cơm.

Con gái ở nhà, Nhan Quốc Hoa than thở. Hoàng Tú Lan liếc ông: "Than thở cái gì, ăn cơm?"

Nhan Quốc Hoa thở dài thườn thượt: "Bà lo lắng ? Lỡ con gái chúng cái thằng nhóc thối tha lừa gạt thì ? Giờ nó thường xuyên về nhà ăn cơm . Cứ nghĩ đến Yên Yên kết hôn, ngày nào cũng về ăn cơm, lòng thấy trống rỗng vô cùng.”

Hoàng Tú Lan: "Con cái lớn , cũng học cách tự lập và tự lo cho bản chứ."

Nhan Yên gọi điện thoại cho bà, ăn cơm với Bác Hai, Hoàng Tú Lan đoán lẽ cũng sắp ăn xong .

 

Loading...