Ông nhổ bụi măng lên, lột bỏ lớp vỏ bên ngoài, lộ phần măng non trắng nõn tận cùng bên trong, ném lên bờ.
Nhan Yên nhận ngay, đây là củ niễng ?
Cách gọi của mỗi vùng miền giống , cũng như hạt dẻ , khi tách mở lớp vỏ gai góc, lộ phần thịt quả vốn của nó, Nhan Yên mới nhận .
Củ niễng là một nguyên liệu vô cùng tươi non, hiếm . Hàng năm chỉ tháng Chín đến tháng Mười mới thể thưởng thức sự tươi non của nó. Bác cả chỉ một , lười lột vỏ, thế nên ném thẳng củ niễng lên bờ.
Nhan Quốc Lương nhặt măng dại (củ niễng) rơi bên chân, lột vỏ. Nhan Yên bác hai một cái, bác cả, cô cũng tham gia lột vỏ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đột nhiên, cô chú ý thấy nước một cái đuôi cá bơi qua bơi .
Nhan Yên dè dặt bước tới, hai tay chụm , vớt con cá lên: "Ha ha, cháu bắt một con cá trích !"
Nhan Quốc Đống thấy lạ: "Bác với bác gái cháu ăn cá trích cả ngày hè, ăn tới ngán luôn . Cá trích lớn hơn chút nữa mới ngon. Bọn bác bỏ thức ăn cho cá, thế nên cá thể hình nhỏ, dễ bán." Ông tiếp: "Gần đến mùa đông , mấy trẻ rời làng công bên ngoài cũng trở về . Bán mấy con cá trích cũng . Đáng tiếc cuối tháng Mười mới củ sen để đào.”
Nhan Yên chợt nghĩ điều gì đó, chằm chằm con cá trong tay: "Trong hồ nhà bác đều là cá trích cỡ năm sáu centimet ạ?"
Thấy Nhan Quốc Đống gật đầu, Nhan Yên mừng rỡ : "Vậy bác bán hết cho cháu ."
Nhan Quốc Đống ngơ ngác: "Lúc về cháu mang mấy con về ăn thôi. Cả ao chừng trăm cân cá, cháu ăn hết ."
Nhan Yên nghiêm túc đáp: "Cứ ăn . Số chắc đủ để bán ." Cô tin tưởng "dân ẩm thực" trong quán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-379.html.]
Nhan Quốc Đống ngớ một lúc, chợt nhớ cháu gái đang mở quán đồ kho, chắc là chế biến mấy con cá . Thôi kệ, đằng nào cũng rảnh rỗi: "Được , cháu thì cứ lấy hết ."
Trong lúc chuyện phiếm, họ bóc bảy tám củ niễng, gom thành một bó lớn, dùng dây buộc tự nhiên cột chặt, mang về nhà. Nhan Yên thả con cá trích trong tay hồ nước, thong thả theo .
Vừa bước nhà chính, cô bất chợt trông thấy một gương mặt quen thuộc—là bác chủ vườn quýt. Cùng lúc đó, Nhan Yên ngửi thấy một mùi thơm quýt thoang thoảng, dễ chịu vô cùng.
Bác cả đặt một quả quýt xanh lên bàn, kéo tay Nhan Yên và : "Quýt là bác Trần mang qua. Cháu nếm thử xem , là thứ cháu thấy ưng ý mới ."
Bác Trần tiếp lời: " , quán cháu đang tạm nghỉ. Chú vốn định kỳ nghỉ lễ sẽ gửi một thùng cho cháu dùng thử. Nghe tin cháu về quê, chú cố ý mang vài trái qua đây. Cháu cứ nếm , nếu thấy hợp khẩu vị thì cần nhập hàng cũng chẳng ."
Nhan Yên gật đầu, cầm một quả quýt xanh từ rổ lên. Mới thấy màu vỏ xanh biếc, cô thấy miệng tứa vị chua nhẹ. Cô lột vỏ quýt, hương thơm ngay lập tức lan tỏa, tràn ngập khắp căn nhà.
Bên lớp vỏ xanh thẫm, là những múi quả màu đỏ cam rực rỡ. Khi ngửi thấy hương thơm, cô cũng quá kỳ vọng, chỉ thong thả bỏ một múi miệng. Răng chạm lớp màng mỏng, nước quýt tuôn ồ ạt, vị mọng nước lan tỏa mạnh mẽ trong khoang miệng.
Cô kinh ngạc thốt lên: "Ôi, chua mấy, chỉ chua nhẹ thôi, phần lớn là vị ngọt." Một thích ăn chua như Nhan Yên mà còn thấy vị chua ngọt miệng. Hơn nữa, những thích ăn quá chua vốn cũng chỉ là ít.
Nhan Yên bèn hỏi ngay: "Cháu đặt năm mươi cân nhé? Cháu xem phản ứng của khách hàng thế nào ."
Bác Trần đồng ý thoải mái, còn dặn dò: "Bây giờ quýt vẫn còn chua, đợi đến cuối tháng Mười, vị ngọt sẽ rõ hơn nhiều."
Nhan Yên chăm chú lắng , hai bên chốt giao kèo bằng miệng.
Sau khi tiễn bác Trần rời , Nhan Yên thấy bác cả đang rửa hạt dẻ trong nước vài , đó đem phơi ở chỗ râm mát gốc cây.