Hì hì, cô bé cũng thể quản nhiều chuyện như . Mấy yêu (Nhan Yên và Thẩm Mộc) tự bảo trọng !
Lúc Dương Kim Chi đến cửa hàng, Nhan Yên lập tức chú ý tới: "Dì Dương! Sao dì tới đây, chuyện gì ạ?"
Dương Kim Chi mỉm : "Cháu gái dì mua quýt ở tiệm cháu, dì thấy ăn ngon quá nên tới mua thử một ít."
Thì cháu gái của chủ nhà cũng là khách quen của quán cô, thật trùng hợp.
Nhan Yên kệ hàng chỉ còn bốn mươi, năm mươi cân quýt, trong khi bên ngoài tiệm vẫn còn một hàng dài xếp hàng. "Hôm nay e là mua , Dì Dương chịu khó đến sớm hơn một chút nhé."
Dương Kim Chi dòng xếp hàng, quán cô ăn khấm khá, nhưng ngờ đông khách đến mức .
Bà đang định than thở thì bỗng lưng giọng quen thuộc vang lên: "Yên Yên, tới đón em tan ."
Dương Kim Chi xoay , quả nhiên thấy Thẩm Mộc.
Mọi khúc mắc trong lòng bà chợt khai sáng.
Dương Kim Chi về phía Nhan Yên, trong mắt đầy tò mò.
Bà thật sự hiểu, Nhan Yên ma lực gì thể khiến cả hai em nhà họ, từ Thẩm Viên đến Thẩm Mộc, đều c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì cô.
Dương Kim Chi kêu lên: "Thẩm Mộc!"
Nhan Yên giật : "Hai quen ?"
Thẩm Mộc tiến lên, giải thích: "Yên Yên, đây là dì ruột của ."
Sau đó, sang hỏi: "Dì, dì tới đây?"
Dương Kim Chi bật : "Tới mua quýt, nhưng mua . Ngày khác dì tới, quấy rầy hai đứa nữa."
Nhóc con , cuối cùng cũng bà bắt thóp !
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Dương Kim Chi bộ rời . Bà dạo một vòng trốn đằng tòa nhà, lấy điện thoại di động , chụp hình tanh tách ngừng.
Thẩm Mộc: "..."
Trong lòng thầm mách: Dì ơi, dì chụp lén lộ liễu hơn nữa ? Ánh đèn flash sáng choang, chiếu thẳng mắt cháu đây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-404.html.]
Nhan Yên gãi gãi đầu, thầm nghĩ: Dì Dương là chủ nhà của cô, đồng thời cũng là dì của Thẩm Mộc, mà dì Thẩm Mộc chính là dì của Thẩm Viên!
Ồ, cô hiểu .
Cô thiếu một cửa hàng giá rẻ, Thẩm Viên đưa cửa hàng tới cho cô. Khi cô thiếu bạn trai, là Thẩm Viên dẫn tới...
Vì một cái đầu thỏ kho, Thẩm Viên thật sự bỏ ít công sức đấy! Nhan Yên đưa ghế cho Thẩm Mộc, : "Hôm nay trong tiệm bận, lát nữa em mới tan ."
Thẩm Mộc đáp: "Được, đợi em."
Trên bàn cơm tối, Nhan Yên với ba rằng ngày mai cô sẽ dẫn Thẩm Mộc về nhà chào hỏi.
Hoàng Tú Lan sang với Nhan Quốc Hoa: "Tan mai, chợ mua thêm đồ ăn ngon về nấu nhé."
Nhan Quốc Hoa thấy lòng bức bối thôi. Con gái bảo bối sắp kẻ khác "cướp" mất , mà ông còn bếp nấu sơn hào hải vị chiêu đãi cái tên nhóc đáng ghét .
Sau bữa cơm chiều, Hoàng Tú Lan sofa xem phim một lát, đó xuống lầu tản bộ.
Với vai trò " bảo vệ" cho vợ, ông Nhan Quốc Hoa đương nhiên rời nửa bước. Nhan Yên định nán chơi điện thoại một lúc, nhưng trừng mắt, cô lập tức cất điện thoại , ngoan ngoãn theo .
Để đề phòng cẩn thận gặp trúng quầy thịt nướng, tiếp tục tình cảnh ăn thả cửa, nên bọn họ chỉ dạo quanh khu dân cư.
Đến tối, ở khu vui chơi lầu nhiều già và trẻ nhỏ dạo tập thể dục.
Rất ít thanh niên trẻ tuổi, phần lớn đều mê Internet, thích ở nhà giống như Nhan Yên.
"Cẩn thận." Hoàng Tú Lan vấp một cái, Nhan Quốc Hoa đỡ bà, trong mắt tràn ngập sự đau lòng: "Bà nắm tay . Đèn đường ở chỗ chúng hư , còn bóng nữa, ngày mai khiếu nại thôi."
Nhìn bóng lưng cha tay trong tay phía , Nhan Yên bước theo , cảm thấy khung cảnh ngọt ngào đến tan chảy.
Giây kế tiếp, Nhan Yên cũng cẩn thận vấp ngã. May mà cô phản ứng nhạy bén, nên té.
Nhan Quốc Hoa đằng lớn ha hả: "Ai bảo con chịu đường cơ!"
Sao thấy lời an ủi nào nhỉ? Một cái nắm tay cũng ? Không thì thôi , đằng còn nhạo cô!
Sau khi ghi chú các đơn đặt , Nhan Yên thấy nhóm chat nhảy lên thông báo mới, tò mò ấn xem.