Lúc đến lầu, Nhan Yên thấy cầm nhiều hộp quà từ trong cốp .
Một tay xách sáu hộp, ngước mắt : "Yên Yên, cầm xuể, còn hai hộp nữa, em cầm giúp nhé."
Nhan Yên thấy xách sáu hộp tay , vô cùng kinh ngạc: "Cũng... còn nữa hả?"
Anh cố ý giữ lá và bánh ngọt tương đối nhỏ, Nhan Yên thử ước lượng, cũng nặng lắm.
Nhan Yên đưa tay gõ cửa, và chỉ vài giây cánh cửa mở .
Hoàng Tú Lan mở cửa, ánh mắt lướt qua con gái dừng nơi trai cô. Thằng bé ăn mặc trang trọng đến thế...
Nhan Yên kịp thời nhắc nhở: "Mẹ ơi, bọn con còn đang xách đồ , cho chúng con nhà ."
"À, đúng, đúng , các con nhà ." Hoàng Tú Lan vội vàng nhường đường, xoay châm cho hai đứa.
"Tiểu Thẩm , đầu đến nhà chú dì, cháu căng thẳng lắm ?” Hoàng Tú Lan đặt hai ly xuống, chú ý thấy bọn họ xách theo một đống quà, đến bảy tám hộp lớn nhỏ!
Thẩm Mộc thẳng lưng, hai tay đặt đầu gối: "Cháu căng thẳng một chút ạ, nhưng Yên Yên chú dì đều dễ tính, cháu quen sẽ còn cảm giác nữa."
Anh thêm: "Cháu rõ chú dì thích gì nên mua vài món quà nhỏ. Cháu thấy món quả hồng giòn ăn ngon nên cố ý mua một hộp, hy vọng chú dì sẽ thích."
Hoàng Tú Lan chợt nhớ : "Hôm nay nhà món cua hấp, mà hình như cua thì nên ăn cùng quả hồng nhỉ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thẩm Mộc "" một tiếng, vẻ mặt ngơ ngác.
Thấy lúng túng như , Hoàng Tú Lan nén : "Dì chỉ đùa cháu một chút thôi. Hôm nay chúng ăn hồng, ngày khác ăn cũng mà. Dì bếp phụ chú cháu đây, hai đứa cứ thoải mái chuyện nhé.”
Bà phòng bếp, Nhan Quốc Hoa : "Cuối cùng cũng gặp , sai chứ, ngây ngô ?"
Hoàng Tú Lan nhịn che miệng : "Cứ như chú rể mới về mắt , vẻ ngây ngô thật, nhưng mà trai quá. Chỉ là ăn mặc trịnh trọng quá, còn chải chuốt kiểu tóc cứng nhắc. Hồi hai kết hôn, cũng để tóc vuốt keo như thế, giờ con rể tương lai cũng , ha ha..."
Nhan Quốc Hoa hiểu nổi vợ mắc chỗ nào: "Cua sắp chín , thể dọn cơm."
Trong phòng khách, Nhan Yên thấy ghế sofa là cả lập tức đổ ập xuống, tựa lên ghế một cách lười biếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-407.html.]
Cô thấy thoải mái, nhưng Thẩm Mộc vẫn ưỡn thẳng sống lưng, khiến Nhan Yên tò mò: "Anh cứ thả lỏng , mệt ?"
"Anh mệt, chỉ là..." Chỉ là cảm giác luống cuống khi gặp bố vợ tương lai thôi.
Nhan Yên an ủi : "Anh tuyệt vời mà, gặp nhiều, ba em nhất định sẽ thích ."
Tháng Mười chính là mùa cua gạch ngon nhất. Gạch cua đỏ cam rực rỡ, tựa như lòng đỏ trứng muối, béo ngậy và đầy đặn.
Cua chín, vớt đặt lên hai cái đĩa.
Nhan Quốc Hoa hai vị cua khác , một đĩa cua sốt tương, còn một đĩa cua sốt dầu ớt cay.
Thấy Nhan Quốc Hoa đeo tạp dề bước , Thẩm Mộc lập tức dậy khỏi ghế sofa, gọi lớn: "Chào chú."
Nhan Quốc Hoa liếc một cái, mặn nhạt : "Chuẩn rửa tay ăn cơm."
Sau khi rửa tay, chủ động giúp bưng thức ăn, lấy chén đũa.
Hoàng Tú Lan gọi: "Cháu là khách, cứ nghỉ , cần gì ."
Thẩm Mộc đáp khéo léo: "Dì ơi, cháu quen ạ. Cháu xin phép phụ giúp một chút."
Chờ con gái và Thẩm Mộc cầm chén đũa bước phòng bếp, Hoàng Tú Lan vui vẻ, yên tâm gật đầu: "Là một đứa nhỏ tinh tế và hiểu chuyện."
Nhan Quốc Hoa xì một tiếng: "Chỉ mỗi việc bưng chén đĩa thôi bảo là tinh tế hiểu chuyện ? Vẫn còn kém xa , ít nhất giống như , lên phòng khách, xuống nhà bếp."
Hoàng Tú Lan gật đầu: "Cứ quan sát thêm chút nữa."
Bên ngoài trời sẫm tối, ánh đèn phòng khách sáng trưng.
Mọi quanh bàn cơm.
Hoàng Tú Lan chào hỏi: "Tiểu Thẩm , mấy món đều là món ăn gia đình do ba Nhan Yên nấu. Nghe Yên Yên cháu ăn cay , nên ông cố ý mấy món thanh đạm cho cháu. Cơm nhà đơn giản, cháu đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà nhé."