Nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn như thế, Thẩm Mộc cảm thấy coi trọng: "Chú dì cực khổ . Bữa ăn thật phong phú, lát nữa cháu sẽ khách sáo ạ.”
Hoàng Tú Lan: "Đừng khách sáo. Ăn nhanh , để lâu thức ăn nguội sẽ ngon.”
Thẩm Mộc cầm một con cua lên, bụng nó, giống như dâng báu vật đưa cho bên cạnh: "Yên Yên, con cua nhiều gạch nè."
Đối với kinh nghiệm như Nhan Yên mà , ăn cua dựa vận may.
Cô cẩn thận tách mai cua. Bên trong, lớp gạch cua đỏ cam tươi rói, căng đầy, hấp dẫn vô cùng.
Thấy giọt nước cua béo ngậy chực nhỏ xuống, Nhan Yên nhanh chóng húp trọn miệng.
Cô trợn tròn hai mắt: "Tươi quá, cua hôm nay ngon ghê!"
Hoàng Tú Lan nhận lấy con cua Nhan Quốc Hoa đưa tới, tách mai : " , mùa đang là mùa cua... Ái, con cũng nhiều gạch nè..."
Nhan Yên ngó qua, quả thật nhiều.
Cô chấm thịt cua với sốt gừng giấm, mùi giấm ngọt chua xen lẫn với hương cay nồng của gừng lập tức xộc trong miệng. Phải nghiền ngẫm thưởng thức sự tươi non đặc trưng của thịt cua mới cảm nhận độ ngọt.
Ăn một muỗng gạch cua, ăn một muỗng thịt cua, còn sung sướng hơn thần tiên!
Cua tính hàn, nên thể ăn quá nhiều.
Nhan Yên ăn hai con cua gạch cho đỡ thèm, bắt đầu tấn công những món ăn khác...
Thịt ba chỉ kho cải cũng khá ngon, rau xào giòn rụm, nhai vang lên tiếng răng rắc, ngọt ngào tươi mát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-408.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cá thơm mùi thịt, răng nhẹ nhàng kéo một cái, thịt cá trong nháy mắt tách khỏi xương.
Thịt cá ngoài giòn trong mềm, cá chiên ngập dầu, vỏ giòn tan, còn bổ sung canxi.
Hôm nay còn món canh sườn hầm củ sen, ngửi thấy mùi củ sen, Nhan Yên thèm chịu nổi, vội múc một chén cho .
Sườn heo hầm trong nồi áp suất nên cực kỳ mềm rục, chỉ cần c.ắ.n nhẹ là thịt tự động tách khỏi xương. Dù hầm lâu, sườn vẫn giữ vị tươi ngon, mọng nước, đến mức xương sườn cũng gần như tan chảy bốn mươi lăm phút.
Sau khi gặm hết xương sườn, Nhan Yên còn tỉ mỉ hút sạch tủy. Mùi vị béo ngậy đó còn thơm ngon hơn cả thịt sườn, khiến cô nhớ mãi quên.
Nhan Yên gắp củ sen lên, băn khoăn: "Hầm kỹ đến mức xương sườn còn mềm rục, củ sen vẫn cứng thế ?"
Nghe Nhan Yên củ sen mềm, Nhan Quốc Hoa vội vàng nếm thử một miếng. Phát hiện quả thật khó cắn, ông đành giải thích: "Lỗi do ba, trễ nên mua củ sen ở thôn Hồng."
Canh sườn hầm củ sen mà củ sen mềm thì coi như thất bại . Khi hầm, củ sen tiết nhiều tinh bột, nước canh sánh và màu sẫm. Củ sen trong veo, hòa quyện cùng vị ngọt thịt đậm đà từ xương heo, tạo nên một "phản ứng hóa học" hảo, giúp nồi canh thơm lừng khó cưỡng.
Lần , nước canh ngọt thanh, củ sen mềm rục, hương vị đó khiến Nhan Yên nhớ mãi. Khó khăn lắm mới đến mùa ngó sen, kết quả ăn loại cứng cựa, canh cũng còn vị tươi ngọt như , hương vị giảm đáng kể.
Cảm giác chờ đợi lâu như mà thưởng thức miếng củ sen mềm bở khiến cô nuối tiếc bữa ăn.
Ăn xong, cô chuẩn dọn chén đũa như ngày thì Hoàng Tú Lan ngăn : "Hôm nay con cần rửa , con cứ chuyện với Tiểu Thẩm ."
Nhan Yên thấy cũng hợp lý. Ba cô quen với Thẩm Mộc, nếu cứ ghế sô pha mà chằm chằm thì quả thực kỳ cục. Hoàng Tú Lan và Nhan Quốc Hoa dọn dẹp chén đũa, nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn Nhan Yên và Thẩm Mộc. Nhan Yên cầm điều khiển TV chuyển kênh, hỏi : "Vừa nãy ăn no ? Ở nhà em đừng khách sáo quá, nếu sẽ đói bụng đó."
Thẩm Mộc thẳng tắp, hai tay gò bó đặt lên đầu gối, đáp: "Anh ăn no , món ăn ngon. Em sai, tay nghề của chú quả thực quá tuyệt vời."