Nhan Yên đồng tình: "Hồi học, Liễu Liễu là do dự, thiếu quyết đoán nhất trong đám ."
Trác Lê cảnh báo khéo: "Thế nên, khi tìm yêu, chỉ bản đó, mà còn xem gia đình họ, đặc biệt là cha , dễ sống chung nữa."
Nhan Yên gật đầu: "Cậu yên tâm, tớ kiểu cam chịu. Nếu cha của Thẩm Mộc mà khó tính, tớ sẽ chạy ngay ngoảnh ."
Thấy bạn vẫn giữ sự lý trí, Trác Lê mới thoáng yên lòng.
Trác Lê nghĩ: Nuôi một đứa trẻ họa sĩ, còn thể tâm ý theo đuổi nghệ thuật, gia cảnh chắc chắn hề đơn giản. Trác Lê sợ Yên Yên cũng sẽ vết xe đổ của Liễu Liễu.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Căn phòng chìm im lặng chốc lát, Trác Lê : "Công ty tớ ký xong hợp đồng , chiều mai tớ bay về Thượng Hải."
Nhan Yên hỏi: "Nhanh , ngày mai thứ bảy ?"
Trác Lê đành bất lực: " , còn về để giải quyết một vài việc tồn đọng nữa."
Cứ thế trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc mười giờ tối.
Nhan Yên kiểm tra xong các đơn đặt ngày mai, leo lên giường. Trác Lê chúc cô ngủ ngon.
Nhan Yên: "Ngủ ngon."
Trong bóng tối mờ ảo, Trác Lê vươn tay dài qua, ôm lấy Nhan Yên: "Thật sự nhớ thời gian tụi còn học quá."
Quả thật, Nhan Yên cũng nhớ nhiều...
Sáng sớm hôm , Nhan Quốc Hoa chuẩn một bữa sáng vô cùng phong phú.
Có bạn ở đây, Nhan Yên cũng thể nướng mãi.
Trác Lê kinh ngạc: "Mở tiệm chủ nên khác hẳn. Trước nướng tới trưa, lúc nào cũng là tớ mua đồ ăn sáng giúp ."
Nhan Yên duỗi vai một cái: "Đương nhiên . Giờ tớ chủ cho bản , lười biếng thì chịu thiệt là tớ chứ ai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-430.html.]
Rửa mặt xong, cả hai cùng bàn ăn sáng.
Sáng nay Trác Lê khá rảnh, cô quyết định cùng Nhan Yên đến quán ăn xem thể giúp đỡ gì .
Hôm nay tiệm bánh bột gạo, buổi sáng chỉ cần nấu một nồi sữa đậu nành đậu phộng.
Trác Lê nhấp một ngụm sữa đậu nành ngọt ngào, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ: "Giờ thong thả cơ ?"
Nhan Yên: " thế, chỉ buổi chiều mới bận thôi."
Sau giờ trưa, Thẩm Mộc xách theo hộp nguyên liệu tới nấu cơm trưa cho cô.
Vì Nhan Yên đến, Thẩm Mộc mua lượng nguyên liệu nhiều hơn hẳn ngày. Thấy Thẩm Mộc mang thức ăn bếp, Trác Lê dùng cùi chỏ huých nhẹ cô bạn : "Tối qua trời tối nên rõ, hôm nay mới kỹ, tìm đầu bếp trai, ngon lành thế ? Tớ cũng 'nhặt' một ."
Nhan Yên trầm ngâm : "Cũng coi là nhặt, tự động tìm đến, tớ nhặt."
Trác Lê chặc lưỡi hai tiếng: "Hồi còn học, trong bốn đứa , là đứa cuồng visual nhất, còn đòi hỏi yêu , giỏi việc nhà, nấu ăn nữa chứ... Tớ còn theo yêu cầu của thì khó tìm bạn trai, ngờ tìm thật."
Nhan Yên hất cằm: "Thế nên, thể thỏa hiệp. Cậu xem, tớ kiên trì theo đuổi tiêu chuẩn, cuối cùng cũng tìm bạn trai điển trai, nấu ăn còn chăm lo nhà cửa."
"Xem đắc ý kìa." Trác Lê dừng một chút, : " là mắt , quả thật đáng để khoe khoang."
Tìm một đàn ông chu đáo, để lo việc nhà, còn chuyên tâm phát triển sự nghiệp. Trác Lê càng nghĩ càng thấy kiểu sống quá !
Trên bàn cơm, Trác Lê cũng tài nấu ăn của Thẩm Mộc ngạc nhiên: "Món thịt xào cà chua đỉnh thật! Thịt mềm tan, ăn hề ngấy chút nào. Anh cách nào thế?"
Thẩm Mộc vốn kiệm lời, trả lời ngắn gọn: "Đợi dầu nóng thì cho xào thôi."
Bầu khí thoáng lạnh lẽo, Nhan Yên đúng lúc : "Tớ thấy món ớt xanh nhồi thịt cũng ngon đó. Lê Lê, cũng nếm thử xem ."
Đối mặt với thức ăn ngon, Trác Lê để ý tới hình tượng chút nào, há to miệng nuốt .
Giây kế tiếp, cô sự tươi ngon của ớt xanh xào chấn động. Vị ớt xanh giữ trọn vẹn sự tươi ngọt của thịt, thịt kho mặn mặn bắt cơm.