Lúc , chỉ còn Nhan Yên và Thẩm Mộc đó. Gió thu se lạnh thoang thoảng, những cánh hoa quế vàng kim kịp nở vội vàng tàn rụng.
Phần lớn hoa tàn, chỉ còn sót một chùm nở chậm, hương thơm cũng còn đậm đà như .
Hai tán cây, phía chính là cổng khu dân cư.
Thẩm Mộc lưỡng lự mở lời: "Cuối tháng em về quê ?"
Anh hỏi tiếp: "Em mấy ngày?"
Cô đáp: "Tùy tình hình thôi, lẽ về trong ngày, cũng thể ở một đêm.” Thấy vẻ ưu tư, Nhan Yên suy nghĩ một lát : "Chúng thể gọi video mà!"
Thẩm Mộc thấy , liền tới: "Vậy, sáng và tối, mỗi gọi một cuộc ?"
Đầu bếp nhỏ thật dính .
Chỉ trong chớp mắt, họ tới cổng khu dân cư.
Thẩm Mộc nhịn than phiền: "Đường cổng khu dân cư chỗ các em gần quá."
Nhan Yên: "... Ở cùng một khu thì mà xa ?"
Thẩm Mộc nhớ cái cổng ở khu nhà cũ, lái xe mấy phút, nếu bộ thì mười mấy phút! Cô tách quá nhanh, vì sờ bụng : "Ai ôi, ăn no quá , vặn em định dạo một lát. Để em tiễn đến trạm xe buýt."
Thẩm Mộc nhe răng : "Thật ? Yên Yên, em thật ."
Nhan Yên đưa đến trạm xe buýt, nhưng lấy lý do " yên tâm để em về một lúc tối muộn" mà đưa ngược về tận cổng khu dân cư.
Nhan Yên: "... "
Cứ đưa qua đưa giữa đêm thế , bác bảo vệ chắc chắn nghĩ hai họ vấn đề mất thôi.
Nhan Yên vẫy tay chào : "Được , chỉ đưa tới đây thôi. Tối về nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ ngon."
Chỉ một câu ngủ ngon, khiến lồng n.g.ự.c Thẩm Mộc ấm áp ngọt ngào.
Đến cuối tháng mười, sáng sớm ngoài trời bao quanh bởi lớp sương mỏng.
Để đảm bảo an , xe buýt chạy chậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-448.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nhan Yên tới trễ năm phút, cô xin Trần Chí Bằng: "Xin nha."
Trần Chí Bằng: "Không , hôm nay thời tiết đặc biệt quá mà, nhưng mà bạn trai cháu tới sớm.”
Nhan Yên theo ánh mắt ông , lúc mới thấy đang nép trong góc, cô kinh ngạc : "Bây giờ trời lạnh như , tới gì?”
"Anh dậy sớm quá, ngủ . Cái chỉ cần kiểm kê thôi đúng , để giúp em." Anh tự nhiên cầm lấy tờ phiếu kiểm hàng trong tay Nhan Yên, bắt đầu kiểm tra.
Cô chợt ước, giá như thể đổi vị trí. Anh sáng sớm mở tiệm, cô ở nhà ngủ nướng, ngủ đến khi tự tỉnh dậy, chiều mới tiệm... Cuộc sống như thế mới gọi là mỹ mãn .
Rất nhanh, Thẩm Mộc kiểm tra xong: "Kiểm xong , đủ lượng."
Trần Chí Bằng về phía Nhan Yên, Nhan Yên : "Chào ông chủ Trần nhé, ông thong thả, tiễn."
Trong tiếng của mấy cô gái, Nhan Yên dẫn Thẩm Mộc rời kho hàng.
Thấy Nhan Yên ngáp ngắn ngáp dài, Thẩm Mộc bảo cô về nghỉ một lát, thể nấu sữa đậu nành đậu phộng giúp cô.
Nhan Yên: "Không cần về nhà , trong tiệm em gối tựa lưng và chăn mỏng . Em ngủ chợp mắt một lát nhé, lát nữa giao ngỗng đến, nhớ gọi em dậy đấy."
Chợp mắt một lúc, bỗng tiếng thì thầm, Nhan Yên lờ mờ tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Hóa ngỗng, mà là hàng hóa như quýt, gà, vịt từ quê gửi lên.
Cô vươn vai thức dậy, Thẩm Mộc sang: "Anh em thức giấc ."
Nhan Yên lắc đầu: "Không , em ngủ đủ ."
Sau khi kiểm tra, Thẩm Mộc giúp các bác tài chuyển hàng trong tiệm.
Chưa kịp chuyển hết, giao ngỗng đến nơi, chung tay vận chuyển tiếp.
Thấy Nhan Yên đến gần, con ngỗng rướn cổ dài định mổ cô, trông hăng hái, tràn trề sức sống.
Thanh toán xong, các bác tài cũng chuyển hết hàng tiệm.
Sữa đậu nành đậu phộng sẵn sàng. Nhan Yên và Thẩm Mộc khóa cửa tiệm, cùng chợ mua đồ ăn.
Thấy họ mua năm con ngỗng sẵn, tiểu thương vui vẻ, đưa mức giá ưu đãi. Họ dạo quanh chợ, tiện thể mua nguyên liệu nấu bữa trưa.