Trong các loại hương liệu, mùi hồi là mạnh mẽ nhất.
Sốt ngũ vị hương cũng lấy mùi hồi hương vị chủ đạo, tạo nên hương thơm nồng nàn kích thích nhất.
"Xin hỏi trong tiệm ai , chủ quán ở đây ạ?"
Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Nhan Yên nhíu mày bực bội. Giờ vẫn tới giờ trưa, hơn nữa hôm nay cô vẫn thông báo mở bán món mới.
Thẩm Mộc cũng thấy giọng quen thuộc đó và cảm thấy gì đó bất thường.
Lúc ngoài sảnh , chờ khi thấy rõ tới, Nhan Yên trừng mắt , sang ngó Thẩm Mộc.
Vừa thấy rõ bước , sắc mặt Thẩm Mộc lập tức tối sầm, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên chào đón: "Bà nội, bà tới đây một ạ?”
Bà nội Thẩm đáp: "Bà một , cháu yên tâm nên bảo tài xế đưa bà tới. Chỉ là nào bà đến thăm, cháu cũng chẳng cho."
Thẩm Mộc đau đầu vô cùng, kéo tay bà ngoài: "Bà nội, bà đừng linh tinh nữa. Cháu đưa bà ngoài dạo một lát nhé."
Bà cụ , nét mặt nghiêm nghị liền lộ rõ: "Bà bậy , bà chỉ đến xem mặt cô cháu dâu tương lai một chút thôi mà."
Thẩm Mộc: "Phải đính hôn mới gọi là cháu dâu, bây giờ thì . Bà nội, Yên Yên dễ hổ, bà đừng cô sợ."
Dưới ánh mắt cầu xin của đứa cháu trai, bà cụ bĩu môi, : "Được , lát nữa bà sẽ cố gắng giữ ý, dọa con bé."
Khi Bà nội Thẩm và Thẩm Mộc tiệm, Nhan Yên nhanh chóng bưng rót nước, lễ phép hỏi thăm sức khỏe bà cụ: "Lát nữa chúng cháu tính dùng cơm trưa. Bà nội ở ăn chung với chúng cháu ạ?"
Bà nội Thẩm Nhan Yên, ánh mắt hiền từ tựa như ánh trăng vờn mặt hồ tĩnh lặng: "Được chứ, bà khách sáo với các cháu nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-522.html.]
Nhan Yên: "Trong tiệm đủ thức ăn, để cháu mua thêm ít cá, nấu thêm vài món nữa."
Thấy Thẩm Mộc định lên theo, cô liền dặn dò : "Thẩm Mộc, cứ ở trò chuyện với bà nội nhé, em sẽ về ngay đây."
Thấy Nhan Yên rời , bà nội Thẩm bèn : "Nhìn cháu kìa, cứ như cái đuôi nhỏ dính , đáng đời chê!"
Thẩm Mộc: "... Yên Yên chê cháu, cô với cháu. Hôm qua sợ cháu lạnh còn đưa găng tay cho cháu nữa."
Lần đến lượt bà nội Thẩm cạn lời, chỉ với một đôi găng tay mà đứa cháu bà một lòng một như thế .
Nhan Yên trở về nhanh, tay xách một chiếc túi ni lông màu đen. Bên trong thứ gì đó đang quẫy đạp, khiến bà nội Thẩm sợ hãi giật .
Cô trấn an: "Không ạ, đây là con cá lù đù còn tươi. Cháu chợ mua thì thấy chủ tiệm, con trai ông dám g.i.ế.c, nên cháu đành mua cá sống mang về tự thôi ạ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
G.i.ế.c cá ư? Bà nội Thẩm vốn rành việc : "Vậy thì, thì để Thẩm Mộc !" Bà sang hỏi Thẩm Mộc: "Cháu cá đấy?"
"Không cần phiền ạ, cháu mà. Bà nội cứ đợi một lát nhé, cháu xin phép bếp đây ạ." Nói xong, Nhan Yên xách túi cá bước thẳng bếp.
Bà cụ chịu yên, cũng theo : "Không cần nuông chiều nó, việc nặng nhọc gì cháu cứ tùy ý sai bảo nó là , thể để cháu gái g.i.ế.c cá chứ, cẳng tay cẳng chân nhỏ xíu của cháu kìa."
Bỗng thấy Nhan Yên lấy một con d.a.o phay từ trong tủ và đưa cho Thẩm Mộc, bà cụ lập tức cảm thấy vui vẻ và yên tâm: " , mấy việc nặng nhọc cứ giao hết cho Thẩm Mộc. Sau mà nó dám bắt nạt cháu, cứ với bà nội, bà nội sẽ chủ cho cháu!"
Thẩm Mộc cầm con d.a.o phay, đặt lên đá mài mài vài đường, đó thản nhiên đưa trả cho Nhan Yên.
Bà cụ đang vui vẻ, giây tiếp theo, đột nhiên bà thấy Nhan Yên. Bàn tay nhỏ nhắn của cô, một tay cầm dao, một tay giữ chặt con cá, cổ tay khẽ vung lên đập cho con cá ngất . Nụ nở môi bà cụ thoáng cứng đờ.
Lưỡi d.a.o lập lòe sáng bóng, lướt nhẹ cạo hết vảy, chặt bỏ mang, rạch một đường thẳng giữa bụng, móc sạch nội tạng ngoài...