Thấy cô cứ Thẩm Duật chằm chằm, Mạnh Cẩn chủ động giới thiệu: "Đây là trai của Thẩm Mộc, Thẩm Duật. Sau cháu cứ gọi là Duật giống như Thẩm Mộc là ." Dì thêm: "Ông nội bệnh viện khám sức khỏe , ba của Thẩm Mộc theo ông. Chắc họ cũng sắp về tới nơi."
Nghe , Nhan Yên khôn khéo kêu lên: "Chào ạ."
Thẩm Duật khẽ gật đầu, đáp một tiếng "ừm" thờ ơ.
Thẩm Mộc treo áo khoác xong , thấy Nhan Yên cứ Thẩm Duật mãi, trong lòng thầm thấy bất an. Lẽ nào, cô cũng cảm thấy trai ưu tú hơn !
Đợi Thẩm Mộc tới, Nhan Yên nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Nhà vệ sinh nhà ở thế?"
Thẩm Mộc lập tức dậy: "Anh dẫn em ."
Lúc khỏi nhà vệ sinh, cô thấy vẻ mặt vẻ rầu rĩ: "Sao buồn bã thế?"
Anh rũ mặt xuống: "Em thấy vô dụng, tài giỏi bằng trai ?"
"Sao nghĩ như chứ?" Nhan Yên dùng hai tay nâng mặt lên, thẳng mắt : "Trong mắt em, chính là ưu tú nhất. Anh trai trông nghiêm nghị quá. Vừa thấy , em nhớ tới lão sếp khó tính ở công ty cũ, cứ bắt em việc tăng ca, xong việc thì đừng hòng nghỉ ngơi, thật là đáng sợ."
Thẩm Mộc: "Anh trai cũng thích bắt nhân viên tăng ca lắm. Anh còn kéo và em họ (Thẩm Viên) công ty việc nữa cơ."
Nhan Yên cảm thán: "Ôi, và Viên Viên thật đáng thương. Bạn gái của cũng tội nghiệp lắm đây."
Thẩm Mộc bắt đầu "bóc phốt" trai: "May mà còn bạn gái đấy."
Anh trai mà ế á? Tốt quá ! Nhan Yên mừng thầm, nhịn bật thành tiếng.
Mỡ cá béo ngậy, trông mềm mịn hệt như thạch trái cây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-mo-cua-hang-mon-kho-toi-phat-len-my-thuc-van/chuong-529.html.]
Khi họ phòng khách, cha Thẩm và ông nội Thẩm cũng khám sức khỏe về tới.
Nhan Yên lễ phép hỏi thăm sức khỏe. Ông cụ gần bảy mươi tuổi, râu tóc bạc nửa, lưng còng xuống, toát lên vẻ tang thương của thời gian. Khi chuyện, ông cẩn trọng, trông đúng kiểu một vị trưởng bối nghiêm khắc.
Vừa thấy Nhan Yên, ông cụ khẽ gật đầu, lập tức nở nụ mỉm, gương mặt hiền hậu hẳn lên: "Cháu là Yên Yên đúng ? Rất vui vì cháu đến nhà chơi. Trên đường về, ông mua cho cháu món quà nhỏ ."
Cô nhận lấy hộp quà, ông cụ sốt ruột thúc giục: "Mau mở xem nào, thích ?"
Cô lời, mở hộp , bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai. Từng viên ngọc trai tròn đầy, bóng bẩy, là cực kỳ quý giá.
Nghe ông cụ hỏi thêm nữa, Nhan Yên gật đầu: "Cháu thích ạ, nhưng món quà quý quá!"
Ông cụ xòa: "Không đắt , cháu thích là ."
Tiếp đó cha Thẩm cũng đưa món quà của , đó là một đôi găng tay lông dê, mềm mại và giữ ấm, vô cùng thích hợp để đeo trong mùa đông. Mẹ Thẩm và bà nội Thẩm cũng nhanh chóng mang quà của . Mạnh Cẩn tặng một đôi bông tai kim cương lấp lánh, còn bà cụ tặng một chiếc vòng ngọc phỉ thúy. Nghe , năm đó ông nội Thẩm mới biển buôn bán, kiếm khoản tiền đầu tiên mua tặng bà nội một đôi vòng tay. Một chiếc là cho cô, chiếc còn là tặng vợ tương lai của cháu trai cả.
Thẩm Viên tặng cô một chai nước hoa, còn Thẩm Duật thì thẳng thừng tặng hẳn một thỏi vàng thô. Hành động lập tức khiến hài lòng.
Bà cụ cau mày: "Thằng bé thật dung tục! Yên Yên mới đến nhà đầu, cháu thể tặng nguyên thỏi vàng cho con bé chứ?"
Mạnh Cẩn cũng đồng ý: "Trông cứ như quà do trợ lý chọn đại . Yên Yên, cháu đừng để ý nhé. Thằng cả bận rộn công việc, hôm nay cũng mới chạy về từ tỉnh khác, cháu đừng chê bai nhé."
Nhan Yên vội xua tay: "Không chê, cháu chê ạ! Chỉ là quý giá quá, cháu dám nhận."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Vàng thỏi dung tục ư? Cô chỉ thích món quà lóng lánh ánh vàng, tuy tục tằng nhưng giá trị thôi đấy!
Ngoài miệng cô thể nhận, nhưng ánh mắt dán chặt thỏi vàng rời. Thẩm Mộc rõ cô là một cô nàng mê tiền, trong tiếng trách cứ của , chủ động đỡ cho trai: "Thỏi vàng thì cũng mà, con thích mấy món quà chất phác màu mè như . Yên Yên, những thứ đều là tấm lòng của lớn, chúng cứ nhận , thể chịu thiệt ."